Trưởng thành là khi những điều nhỏ bé dần trở nên xa xỉ..."

Bài đăng nổi bật

[BL - EDIT] Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng - Mông Mông Bất Manh

    Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng  Tác giả: Mông Mông Bất Manh #Tôi chỉ muốn yên ổn làm một thiểm cẩu# #Mẹ nó đừng ...

Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2023

[BL - EDIT] Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng - Mông Mông Bất Manh

 

 Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng 

Tác giả: Mông Mông Bất Manh

#Tôi chỉ muốn yên ổn làm một thiểm cẩu#

#Mẹ nó đừng có đuổi theo tôi, tôi theo đuổi anh chỉ vì tiền thưởng thôi, anh cứ coi như là mình được hời đi được không?#

Triều Từ là xuyên nhanh giả có thành tích xuất sắc, nhiệm vụ của cậu là làm thiểm cẩu cho nhân vật chính.

Loại công việc vừa vất vả lại không được cám ơn này không ai muốn làm, chỉ có Triều Từ vì tiền thưởng và thành tích mà làm, lại như diều gặp gió.

Nhân vật chính xem tôi là thế thân nhưng tôi vẫn phải vui vẻ  hắn? Không thành vấn đề!

Nhân vật chính lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn phải điên cuồng theo đuổi hắn, cần gì đưa nấy? Không thành vấn đề!

Cho tới khi Triều Từ hoàn thành nhiệm vụ nhận được tiền thưởng, còn chưa vui vẻ được mấy ngày, cậu lại bị kéo ngược về.

Nghe nói mỗi vị diện mà cậu từng làm thiểm cẩu, nhân vật chính đều hắc hóa rồi, cậu bị cưỡng chế kéo ngược về...exm??

[Thụ siêu đẹp trai vạn nhân mê nhưng không tự biết, vô tâm chỉ biết tới tiền thưởng X Công siêu cấp ngạo kiều, trong lòng thích cực nhưng không chịu thừa nhận cuối cùng hỏa táng tràng.]

1. Thượng thần chuyển thế độ kiếp X Tiểu công tử bình hoa thế gia Phàm giới

Thuở xưa, Triều Từ đối xử với Thượng thần siêu tốt, Thượng thần lại chẳng hề đặt người phàm này vào mắt, độ kiếp xong thì xóa bỏ ký ức của Triều Từ rồi trở lại Thần giới. Sau này Thượng thần hối hận quay lại Phàm giới thì Triều Từ, người bị xóa bỏ ký ức, nay đã có người thương khác.

2. Hắc ám lưu điểm gia công chính X Đại lão thụ công cụ hình người, cho tiền cho tài nguyên.

Phụ thân chết thảm, nam chính buộc phải kế thừa tông môn, tông môn bị bầy sói rập rình, không lối thoát. Lúc này Triều Từ, đại năng Phân Thần kỳ danh chấn Tu Chân giới nói, hắn có thể cho tiền, cho tài nguyên và bảo hộ tông môn của hắn, điều kiện là nam chính phải làm đạo lữ của hắn năm năm, chơi không? Nam chính nhếch mép cười: Chơi.
Từ đó về sau, Triều Từ phải nói là đối đãi với hắn bằng cả con tim, nói gì nghe nấy, hết thời hạn năm năm, nam chính đã là đại năng Đại Thừa kỳ đứng đầu Tu chân giới, hắn vốn tưởng rằng Triều Từ sẽ mặt dày mày dạn mà ở lại, ngờ đâu người nọ lại ra đi vô cùng dứt khoát.
Ha, ngươi nói đi là đi?

3. Công ảnh đế phú nhị đại bỏ nhà ra đi X Thụ kim chủ nhan sắc xinh đẹp:

Trước đây Triều Từ bỏ tiền bỏ tài nguyên ra nhưng chỉ đổi lại được sự thờ ơ và tai tiếng, giờ đây cậu chỉ muốn ra ngoài phóng túng nhưng ngày nào cũng bị canh me [tcl].

4. Công bá tổng X Thụ thế thân (cũng không phải)

Trước đây Triều Từ rõ ràng biết bản thân là thế thân nhưng mỗi ngày vẫn tận tụy hiến ân cần, làm tròn bổn phận của một thế thân. Bây giờ cậu muốn chia tay, bá tổng trái tim pha lê ngày ngày nghi ngờ cậu có phải đã thay lòng rồi không.

Nhắc nhở:

Không phải chỉ có vài thế giới như này, thứ tự văn án không đại biểu cho thứ tự thực tế.

Tam quan nhân vật là vì phục vụ cho tình tiết, không đại biểu tam quan tác giả.

Tác giả không rành hành văn, nhân vật chính vạn người mê, không thích thì click thoát nhá.

Tag: tình hữu độc chung, xuyên nhanh, xuyên sách, sảng văn

Nhân vật chính: Triều Từ

Một câu tóm tắt: Tôi chỉ vì tiền thưởng mà thành thích thôi mà!

Lập ý: Bỏ ra luôn nhận được hồi báo.

Link Wattpad

Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian

Chương 27: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (27) (HOÀN)

 Triều Từ chỉ vội vàng đi nhìn người thân một cái rồi quay lại Thần giới, không hề lưu luyến.

"Chuyện huynh trưởng ngươi...ta rất xin lỗi."

Trước cửa lớn tẩm cung, Cận Nghiêu nói với Triều Từ.

"Lúc đó Phàm giới quá loạn, ngươi xuống đó ta không yên tâm."

Triều Từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hối lỗi của nam tử.

Đây là lần đầu tiên Cận Nghiêu nói xin lỗi cậu.

Triều Từ mỉm cười lắc lắc đầu.

Cận Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

"Chiến sự Ma giới cấp báo, ta phải chạy qua đó ngay, chắc không quá lâu đâu. Ngươi ngoan ngoãn ở Côn Lôn, đừng ra ngoài." Hắn chỉnh lại lọn tóc mai đen nhánh cho thiếu niên, dịu dàng dặn dò cậu.

Cận Nghiêu hắn là đại họa trong lòng chúng yêu ma, cũng là địch nhân lớn nhất, không biết đám yêu ma đó đã ngấp nghé Triều Từ bao lâu, nếu không phải do Cận Nghiêu lợi dụng thần mạch khắc lên sát trận tối cao, thì đám yêu ma đó đã xông vào từ lâu.

Ngọc phù truyền tin bên hông Cận Nghiêu lấp lóe.

Chắc là Diễn Thương chống không nổi nữa nên hối hắn.

Cận Nghiêu không chậm trễ nữa, nhìn kỹ Triều Từ một cái rồi xoay người rời đi.

Triều Từ nhìn bóng lưng cấp bách của hắn, nhớ lại lời xin lỗi vừa nãy.

Cậu lắc đầu, không có nghĩa là tha thứ.

Mà là cậu cảm thấy, tất cả không còn quan trọng nữa. Nhất là lời xin lỗi nói ra vào lúc này, càng thêm nực cười.

Mặc kệ dự tính ban đầu của hắn là gì, thì đều không thể thay đổi được kết quả.

Nếu không phải do ngươi, làm sao ta lại bị nhốt ở đây, ngay cả gặp mặt huynh trưởng lần cuối cũng phải đau khổ cầu xin mà vẫn không được.

Bọn họ đều đi cả rồi...Triều Từ, cũng nên đi.

Bóng dáng của nam nhân đã khuất khỏi tầm mắt của Triều Từ.

Cậu quay người, đi vào tẩm điện.

Cậu ngồi lên ghế trước bàn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Bắt đầu đi."

...

Thực Hồn Ảnh hơi không hiểu người này.

Khi trước nó bám lên người khác, sợ bị phát hiện nên mỗi ngày chỉ lén ăn có chút ít, hầu như sẽ không gây nên đau đớn. Nhưng giờ đây người này lại yêu cầu nó dùng tốc độ nhanh nhất ăn sạch hồn phách cậu.

Vì thế cho nên nó gặm hồn phách cậu không hề nương tình, hút sạch máu tươi cậu.

Đây rõ ràng là nỗi thống khổ đến cùng cực, nhưng người này lại như không cảm thấy gì.

Cậu vẫn nhấc bút, viết gì đó lên giấy.

Thực Hồn Ảnh nghĩ không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa. Khó có được bữa ăn no này, nó vẫn nên để dành sức nghĩ xem khi nào chạy thoát khỏi tay Cận Nghiêu thì hơn.

...

Phu nhân Tôn thượng mấy ngày này buồn đau quá độ, tự nhốt mình trong tẩm cung không muốn gặp ai, các quản sự trong Điện Côn Lôn đều đã biết.

Vài ngày trước, sau khi Tôn thượng vội vã chạy về lại vội vàng chạy đi, phu nhân dặn họ không được vào điện quấy rầy cậu, cậu không cần người hầu hạ bên cạnh, cũng không muốn có người giám sát mình.

Bọn họ đáp ứng thì đáp ứng, nhưng bỏ mặc hoàn toàn là chuyện không thể nào, nếu phu nhân có chuyện gì, bọn họ đừng đừng mong được sống nữa.

Mấy ngày trước thì phu nhân vẫn ổn, chỉ là mãi ngồi trên bàn viết gì đó. Tuy nhìn có chút vấn đề, nhưng từ khoảng thời gian trước cậu cũng đã như vậy, lần trước Tôn thượng về cũng chẳng nói gì.

Vào ngày thứ tư, bọn họ thấy phu nhân cuối cùng cũng đã viết xong, gác bút rồi ngửa người dựa vào ghế mây, như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng qua một hồi sau, hô hấp đều đặn của phu nhân lại ngừng hẳn.

Nhất thời trái tim của vị thần tiên phụ trách giám sát nhảy lên tới cổ họng, ngay lập tức hắn phóng thần thức ra thăm dò, trong lòng dốc sức cầu xin mong rằng đây chỉ là sự nhầm lẫn của hắn.

Nhưng hắn lại không hề cảm giác sai.

Mà còn xui hơn nữa là, phu nhân không chỉ mất đi sinh khí, mà ngay cả linh hồn cũng không còn thăm dò ra được nữa.

Giây sau, thần sắc quản sự đóng băng, tay phải làm ra hình dạng bắt lấy, kéo thứ cứ hình dạng sương mù màu xám vào tay.

Bên ngoài đại loạn, Cận Nghiêu không dám sắp xếp người yếu ở lại trong Điện Côn Lôn, đặc biệt là mấy vị quản sự, đều là những đại năng có máu mặt trên Thần giới.

Thực Hồn Ảnh đúng là có thiên phú ẩn nấp số một, hồi đó có thể lẻn vào là do chui vào kẽ hở phòng ngự, giờ phút này dưới sự thăm dò của mấy vị đại năng, nó ở trong thân thể đã rỗng của Triều Từ, hầu như là không còn gì che chắn được.

"Đây...hình như là Thực Hồn Ảnh."

Quản sự thấy da đầu tê dại từng cơn.

Lớn chuyện rồi.

...

Ngày thứ tư Cận Nghiêu đến Ma tộc, liên tục nhận được mấy tấm Thông Tấn Phù truyền đến từ Điện Côn Lôn.

Nhưng lúc này chiến sự đang trong giai đoạn chín mùi, hai bên đối chiến đang hồi kịch liệt, Cận Nghiêu không hề có thời gian rảnh để xem những lá phù đó.

Đại chiến tròn chín ngày, tất cả yêu ma gây loạn đều đã bị diệt hoàn toàn, Cận Nghiêu mới rảnh xem.

Hắn thả thần thức vào, con ngươi lập tức co rụt lại.

---không thể nào!

Trong chớp mắt hắn xoay người rời khỏi chiến trường, chạy về hướng Thần giới.

Vứt bỏ chiến trường vẫn còn hỗn loạn cùng chúng thần ngơ ngác.

Nhưng Cận Nghiêu mặc kệ hết mọi thứ ở đây, đốt cháy thần lực bay nhanh về Thần giới.

Chỉ thời gian một nén nhang, hắn đã về tới Điện Côn Lôn, đẩy cửa lớn tẩm cung ra.

Những quản sự mà hắn an bài đều đang đứng trong điện, thấy hắn thì liền dồn dập nhìn qua.

Cận Nghiêu không chú ý đến họ, tầm mắt hắn hoàn toàn rơi vào thanh niên đang nằm trên giường.

Dung mạo thanh niên vẫn hoa lệ tựa hải đường, trông cậu chỉ như đang ngủ.

Nhưng Cận Nghiêu đương nhiên cảm giác được rằng, cậu đã không còn bất cứ hơi thở của sự sống nào.

Hắn đã sống mấy vạn năm, nhưng chưa bao giờ như lúc này, hắn cảm giác như mình đứng thôi cũng thấy khó khăn.

Hắn gần như lảo đảo đi đến gần chiếc giường đó.

Những người xung quanh dồn dập lui về sau.

Vị thần tóc đen áo trắng như tuyết đứng trước giường, run rẩy giơ tay ra, hắn lướt nhẹ lên gò má thiếu niên.

Im lặng một lúc thật lâu, hắn ngửa đầu, gian nan thở dốc.

Rõ ràng là từ lâu đã không cần hít thở nữa.

Sao lại như vậy...tại sao, ngay cả hồn phách cũng không dò ra được.

Triều Từ đã dung hợp nội đan rồng cái, dù thân xác đã chết, hồn phách cũng sẽ không đến Minh giới...nhưng tại sao lại không thấy?!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cận Nghiêu quay đầu, nhìn một vị đại năng, vẻ mặt hắn lạnh lẽo như hàn đàm.

Từ trong tay người đó xuất hiện một luồng khí xám như sương mù, bị quấn quanh bởi xiềng xích màu vàng kim.

"Là Thực Hồn Ảnh...đã nuốt hồn phách của phu nhân..." Người nọ run run nói, mồ hôi nhễ nhại.

"Là người đó cho ta nuốt mà! Sao lại trách ta!!" Thực Hồn Ảnh biết mình đã gặp nạn liền hét lên thảm thiết.

"Ý ngươi là gì?" Cận Nghiêu nhìn nó chằm chằm, hỏi từng chữ một.

Sau khi nghe hồn phách của Triều Từ bị Thực Hồn Ảnh nuốt, hắn thấy toàn thân mình lạnh toát, máu như đông đặc lại.

Hắn chống đỡ một chút lý trí cuối cùng, hai mắt xung huyết hỏi.

"Mười mấy ngày trước, Triều Từ đã phát hiện ra ta, lúc đó ta chỉ hút một ít máu của hắn...sau khi bị phát hiện, hắn không ngừng công kích thức hải của mình, ta không dám dây dưa nên đã định rời đi. Nhưng tên điên Triều Từ đó không cho, hắn yêu cầu ta nuốt hết hồn phách, một chút cũng không được chừa lại..."

Kể chuyện và thoái thác xong, Thực Hồn Ảnh lại cao giọng biện bạch: "Đều là hắn yêu cầu mà!"

Thần thức Cận Nghiêu xâm nhập vào Thực Hồn Ảnh, nhưng chỉ cảm nhận được thần thức của nó có vị máu quen thuộc.

Còn hồn phách, thì không còn lại gì.

Hắn vung tay áo, Thực Hồn Ảnh bị tiêu diệt trong nháy mắt.

"Cút hết ra ngoài!" Cận Nghiêu cúi đầu, nghiêm nghị nói.

Ngay lập tức, các quản sự đứng cạnh hắn cũng lui hết ra ngoài.

Cho đến khi trong tẩm cung chỉ còn lại mình hắn, còn có cậu thiếu niên không còn hơi thở trên giường, Cận Nghiêu mới quay người lại nhìn cậu.

Hắn mở miệng, như muốn nói gì đó.

Nhưng hắn lại không nói được gì.

Sau cùng hắn chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, dựa trán lên trán cậu, lặng lẽ bi thương.

Ngươi...cứ như vậy mà đi rồi?

Không muốn để lại cho ta bất cứ thứ gì sao?

...

Thiếu niên đã dung hòa nội đan rồng, thân xác đã là Long tộc, nên dù không còn sức sống, vạn năm cũng sẽ không thối rữa.

Cận Nghiêu ngồi bên giường cậu, ngồi suốt mấy mươi ngày.

Cho đến một ngày, hắn chú ý đến trên đầu ngón tay cậu có dính vết mực.

Như ý thức được điều gì.

Hắn đi đến trước bàn dài. Trên bàn cực kỳ sạch sẽ, giấy bút được sắp xếp rất ngăn nắp.

Góc trái phía trên có đặt một chiếc hộp gỗ.

Cận Nghiêu kéo chiếc hộp tới trước người rồi mở ra.

Trong đó là thư.

Là những bức thư Triều Quyết trước khi bệnh chết đã viết cho những ngày tháng sau cho Triều Từ.

Hắn mở những bức thư đó ra đọc, cho đến nửa chồng phía dưới, xuất hiện nét chữ hắn quen thuộc.

----là của Triều Từ.

Vẻ mặt hắn khựng lại, gấp rút mở ra đọc.

Lật tới phía sau hắn rốt cuộc cũng đã hiểu, những bức thư này là Triều Từ viết hồi âm cho Triều Quyết.

Triều Quyết viết bao nhiêu bức, cậu hồi âm bấy nhiêu bức.

"Mấy ngày trước Tô đại bá của bánh nướng Tô Ký vì tuổi tác đã cao, nên đã giao lại cửa tiệm cho con trai. Ta đi mua thử một cái, hương vị không ngon như cha hắn làm."---Triều Quyết.

"Tô đại bá làm bánh nướng cả đời, đương nhiên là lành nghề, tiếc là về sau không còn ăn được nữa."---Triều Từ.

"Triệu Thường Doãn, còn nhớ không? Là biểu ca bà con xa của chúng ta, lúc nhỏ đệ có gặp mấy lần. Thật ra hắn cũng đang ở Đại Diệp, chỉ là lúc trước không có cơ hội dẫn đệ đi bái phỏng hắn. Hôm nay con trai trưởng hắn đã cập quan rồi, đứa cháu này tướng mạo cùng học thức đều cực tốt, năm nay còn thi đậu cả Thám hoa."---Triều Quyết.

"Thì ra nhà họ Triệu chỉ mình ta là củi mục chứ gì...Thôi vậy, vẫn phải chúc mừng cháu!"---Triều Từ.

...

Hắn xem một bức lại một bức, rồi tới bức cuối cùng.

"Lần trước ta đặc biệt hỏi người đưa thư, hắn nói đệ sẽ nhận được thư vào ngày hai mươi bảy mỗi cuối tháng. Sinh thần của đệ là ngày hai mươi hai, tính ra, lúc đệ mở thư thì đã là ngày thứ sáu của năm ba mươi tuổi rồi. Bộ dạng đệ khóc lóc ăn vạ mười năm về trước như vẫn còn ngay trước mắt, chớp mắt đệ cũng đã ba mươi rồi. Trước lúc lâm chung mẹ dặn dò ta và cha phải chăm sóc cho đệ thật tốt, cha cũng đã đi trước chúng ta. Ta không biết mình có được coi là đã hoàn thành sự giao phó của họ chưa, vi huynh hổ thẹn với đệ, chỉ mong đệ được bình an."---Triều Quyết.

"Sao huynh lại hổ thẹn với ta, chỉ biết nghĩ lung tung. Chỉ là...ta thật sự hơi nhớ mọi người. Huynh với lão cha đi rồi, ta đi xem mọi người, huynh đen đi rồi, may là không xấu đi, nam nhân đen chút không sao. Lão cha đi tìm mẹ, hai người họ thú vị lắm luôn! Nhưng...đều không còn quan hệ gì với ta nữa, trên đời này, Triều Từ chỉ còn một mình lẻ loi. Ca, ta hơi mệt mỏi rồi."---Triều Từ.

Cận Nghiêu siết chặc bức thư, trong mắt dăng đầy tia máu.

Nhưng thấy góc thư bị nhăn nhúm, tay hắn run một cái vội vàng thu lực lại.

Nhưng hắn phát hiện phía dưới vẫn còn một tờ.

Thư của Triều Quyết cậu đã hồi âm hết, đây là...?

Hắn rút tờ giấy dưới cùng ra.

Khác với những bức thư chằng chịt chữ vừa rồi, trên tờ giấy này chỉ có hai hàng chữ.

"Ta từng hận ngươi thấu xương, đến cuối cùng lại cảm thấy không cần thiết."

"Cận Nghiêu, chỉ mong chúng ra sẽ không gặp lại."

Cận Nghiêu khép mắt lại, cuối cùng rơi nước mắt.

Đã đến bước đường cùng.

...

Cận Nghiêu trục xuất hết những người ở Điện Côn Lôn.

Trên Côn Lôn quanh năm tuyết trắng, cuối cùng chỉ còn một người cô độc.

Mấy trăm năm sau, một buổi sáng tinh mơ như thường lệ.

"Sau khi ngươi đi, ta đã tự kiểm điểm lại bản thân rất nhiều." Vị thần tuyết y mỉm cười nói.

Trước mặt hắn là một thiếu niên đang nằm trên ghế mây. Thiếu niên dung mạo xinh đẹp, nhưng không có hơi thở.

Côn Lôn hiếm thấy có ánh nắng đẹp, chiếu rọi trên khuôn mặt thiếu niên.

Gương mặt cậu nhuốm lên sắc vàng ấm áp, cả người nhìn có sức sống hơn rất nhiều.

Vị thần tuyết y khom người chỉnh lại mái tóc bị làn gió nhẹ thổi hơi loạn của cậu.

"Tiểu Từ, xin lỗi."

Ta luôn miệng nói yêu ngươi, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ cho ngươi.

"Ta đáng tội, ta không mong cầu xa vời."

"Tiểu Từ, ta biết ngươi không muốn dính dáng gì đến ta nữa. Tâm nguyện của ngươi, ta sẽ thành toàn."

Hắn vừa dứt lời, trên ghế mây liền bùng lên xích diễm.

Cách ánh lửa, dung mạo thiếu niên vẫn dịu dàng như xưa.

Ngọn lửa bén lên góc áo cậu, rồi bỗng nhiên lan tràn ra toàn thân.

Những nơi tiếp xúc với lửa đột nhiên hóa khói xanh, không chừa lại gì.

Cận Nghiêu đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm người mình yêu sâu đậm từng chút từng chút một tiêu tán trong ánh lửa, hắn siết chặt hai tay khiến khớp xương không ngừng kêu vang, gân xanh dữ tợn trên mu bàn tay lan đến tận sâu trong cổ tay áo.

Kim mâu nhuốm màu máu, mỗi tấc chân tay xương cốt đều đau đớn tận cùng.

Khi thiếu niên hoàn toàn bị bao phủ bởi ngọn lửa, hắn phát ra một tiếng rên rỉ gần như vỡ vụn từ trong cổ họng, và lao vào ngọn lửa.

Ngọn lửa đó là xích diễm thần hỏa, có thể thiêu hủy tất cả như thứ vô hình hữu hình, bao gồm cả thần hồn.

Cận Nghiêu bước vào ngọn lửa, dù có là thân xác huyền long mạnh nhất lục giới đi nữa, cũng khó tránh khỏi máu thịt bị xuyên thủng, nhưng Cận Nghiêu không quan tâm.

Sau cùng, hắn chỉ túm được một mảnh tay áo.

Hắn siết chặt mảnh vải ấy, khẽ lẩm bẩm: "Ta chỉ giữ lại một chút...một chút này thôi."

...

Côn Lôn là cấm địa của Thần giới.

Theo truyền thuyết, ở đó có một vị thần tự nhốt mình trong đó.

Không ra ngoài, cũng không cho ai vào.

Lại qua mấy chục vạn năm, các thế lực Thần giới lại có sự thay đổi.

Người nắm quyền mới nghe nói Côn Lôn là nơi ở của một người rất mạnh trên Thần giới.

Hắn đến Côn Lôn, nhưng chỉ thấy tuyết trắng khắp nơi, còn có một tòa cung điện nguy nga hoang tàn không còn phồn hoa.

Sau cùng, Thần Tôn phát hiện một cái bia mộ ở giữa cung điện.

Còn có một bộ xương rồng dài mấy trăm trượng nằm phía trước bia mộ.

[Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian, hoàn.]


Chương 26: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (26)

 [Vì hình như có một số tiểu thiên sứ không đọc lời tác giả hay chưa hiểu, tôi nhấn mạnh lại thêm lần nữa, chương trước cùng chương này là phiên ngoại sau khi Triều Từ chết chui lần làm nhiệm vụ trước, không phải phần tiếp theo của chương trước trước đó, chương sau mới kết thúc chính văn]

---

"Ngươi nhắc lại, hắn làm sao?" Cận Nghiêu nhìn Ti Mệnh, nói từng câu từng chữ.

"Đại Nguyệt chiến loạn, mất mùa, hạn hán cùng ập tới một lúc, mười nhà thì hết chín nhà trống không, Triều Từ đó... đột ngột lâm bệnh đi rồi." Ti Mệnh dè dặt nói.

Chưa bao giờ Cận Nghiêu thấy lạnh lẽo như lúc này.

Tên nhóc đó... sẽ chết?

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến...

Sao lại như vậy.

Ti Mệnh đứng trước mặt Cận Nghiêu, cúi gằm mặt, hơi run rẩy.

Nhưng Cận Nghiêu không tiếp tục dây dưa với hắn mà quay người rời khỏi Các Ti Mệnh.

Hắn xuống Minh giới.

Minh giới là một giới khá là đặc thù, vì sau khi sinh linh của năm giới chết, trừ khi hồn bay phách tán, nếu không thì đều sẽ đến Minh giới. Đương nhiên, đối với các thần minh có sức mạnh cường đại thì không có khái niệm sau khi chết sẽ đến Minh giới. Nếu bọn họ vẫn còn một sợi hồn phách thì có thể tự mình trùng tu, nếu không còn một sợi hồn phách nào thì dĩ nhiên là cái gì cũng chẳng còn, chứ nói gì là xuống Minh giới.

Nhưng đây cũng là một ví dụ cực kỳ hiếm thấy, cũng không cản trở địa vị siêu phàm của Minh giới, trên ý nghĩa, bọn họ thật sự là làm việc cho thiên đạo, bình thường mà nói, chuyện của bọn họ không có giới nào có thể can thiệp được, tin tức của Minh phủ cũng không trao đổi với năm giới khác.

Cận Nghiêu vừa đến đã kinh động tới Minh Chủ của Minh phủ.

"Cận Nghiêu tôn thượng, vị khách hiếm thấy. Không biết ngài đến Minh phủ có việc gì?"

Lúc này Cận Nghiêu cũng vừa bước qua giới môn của Minh phủ, trước mặt hắn xuất hiện một bóng dáng hư ảo chói sáng.

Là nguyên thần của Minh Chủ.

Minh Chủ mặt mày vui vẻ nghênh tiếp, nhưng sự phòng bị cũng rất rõ ràng.

"Tới tìm Minh Chủ muốn một người." Cận Nghiêu nói.

"Ồ? Vậy vào trong rồi nói đừng ngại." Minh Chủ nói rồi nguyên thần nhanh chóng lui về sau, Cận Nghiêu cũng theo vào.

Cảnh tưởng xung quanh lui nhanh ra sau, bị vỡ thành những hình ảnh màu sắc rực rỡ, cuối cùng dừng lại ở một tòa đại điện rộng lớn u ám.

Mà nguyên thần của Minh Chủ lúc này cũng trở về bản thể ngồi trên cao tọa trong đại điện.

Minh Chủ đại mã kim đao ngồi trên cao, cười nói: "Tôn thượng muốn tìm người nào?"

"Triều Từ." Cận Nghiêu nét mặt bình tĩnh nói, "Con trai út của Triều gia ở Tấn Vân Châu Phàm giới."

Tay trái Minh Chủ vung lên, một cuộn dài xuất hiện trước mặt hắn, trôi lơ lững giữa không trung, đồng thời trong tay phải hắn xuất hiện bút điểm hóa âm dương.

"Người này dương thọ đã tận, theo lý mà nói thì đã đầu thai rồi." Minh Chủ cười nói, sau đó vẻ mặt pha trò hỏi Cận Nghiêu, "Không biết Tôn thượng muốn như thế nào?"

"Gọi hắn về, giao hồn phách cho ta, ta nặn lại thân xác cho hắn." Cận Nghiêu nhàn nhạt nói.

"Gọi hồn phách đã đầu thai về, lại giao cho ngài, sợ rằng không hợp quy củ Minh giới bọn ta." Minh Chủ nói, ý cười trong mắt đã tan.

Mơ hồ có hơi thở nguy hiểm lan tràn giữa hai người.

Hộ vệ hai bên trong đại điện, gồm cả mười hai Minh Vương, tất cả im bặt, cúi gằm mặt không dám phát ra tiếng.

Chủ điện Minh phủ cao mấy trăm trượng, minh hỏa u lam chỉ cung cấp cho nơi đây một ít tia sáng ảm đạm, cả đại điện tỏa ra ánh sáng ám kim cùng u lam đan xen, người Minh giới áo choàng đỏ đen, Cận Nghiêu một thân cẩm y trắng tuyết, dường như trở thành mặt đối lập với nơi đây.

Cận Nghiêu đè kiếm, rút thanh kiếm ra một nửa.

Kiếm còn chưa rút hết, trong đại điện đã vang lên tiếng rồng ngâm.

Hình thể huyền long quấn quanh người Cận Nghiêu, như ẩn như hiện.

Tất cả mọi người như gặp phải đại địch, bọn họ không hề nghi ngờ, nếu kiếm này rút ra thật, Minh phủ e là chịu không nổi một kích.

"Tôn thường hà tất nổi giận như vậy." Minh Chủ không hề hoảng loạn, nhưng giọng điệu không còn nguy hiểm như vừa nãy, trong ngữ khí lại mang theo ý cười.

Hắn cười nói: "Đây không phải là quy củ do chúng ta định ra, mà là thiên đạo, chúng ra cũng chỉ là kẻ chấp hành thôi."

Nói tới đây hắn lại có ý đùa giỡn: "Chỉ là ngài có chút đặc biệt."

Cận Nghiêu là sinh linh được thiên đạo sáng tạo ra do hậu quả xấu của việc áp chế không thành, nhưng trước mắt, thiên đạo đã hoàn toàn không khống chế được hắn nữa.

Có lẽ đây là ý nghĩa của việc thiên đạo an bài tình kiếp cho hắn.

Hiện nay xem ra là có hiệu quả. Người như Cận Nghiêu vậy mà cũng có một ngày sa vào lưới tình.

"Đưa hắn về đây." Cận Nghiêu không tiếp lời Minh Chủ, chỉ lặp lại yêu cầu của mình một lần nữa,

"Thôi được, hôm nay vì ngài mà phá một số quy củ vậy." Minh Chủ nói.

Hắn tội gì phải đánh nhau với Cận Nghiêu, cứ để thiên đạo đau đầu đi.

Nói rồi hắn mở sổ sinh tử ra phác họa một hồi, mệnh một quỷ sai lập tức đi Phàm giới tìm người.

Quỷ sai vội vàng chạy đi, sau đó bầu không khí ở đại điện hoàn toàn trầm lắng.

Không ai nói chuyện.

Qua nửa giờ sau quỷ sai nọ gấp rút chạy về.

"Hắn đâu?" Cận Nghiêu thấy hắn về một mình liền cau mày hỏi.

Đồng thời, trái tim trong lồng ngực vô cớ đập dữ dội.

Từ lúc nghe tin Triều Từ chết hắn luôn cảm thấy hoảng hốt, lúc này cảm giác đó lại mạnh hơn bao giờ hết.

"Cái này..." Quỷ sai trông cực kỳ bối rối, trên trán mướt mồ hôi.

"Không sao, nói đi." Minh Chủ nói.

"Sau khi tiểu nhân xuống Phàm giới thì...tìm không thấy người đó." Quỷ sai lắp bắp nói, "Triều Từ đó vốn sẽ đầu thai vào một hộ thương nhân, là con trưởng. Nhưng tiểu nhân tìm hiểu một phen thì được biết, chính thất đó ba tháng trước bị khó sinh, chỉ sinh ra một cái thai chết!"

Minh Chủ sửng sốt.

Vẻ mặt Cận Nghiêu trong chớp mắt trở nên khó coi đến đáng sợ, lạnh lẽo nói: "Là ý gì?"

Minh Chủ phản ứng lại, vội vàng lật phổ trên tay ra xem.

Mặt hắn cũng càng lúc càng khó coi.

Quỷ sai nói như vậy có nghĩa là Triều Từ không đi đầu thai như ban đầu đã sắp xếp. Nhưng dù không đầu thai đi nữa thì cũng phải có chỗ đi chứ, cũng phải tìm được hồn phách giờ đang ở đâu mới phải.

Nhưng hắn lại tìm không thấy!

Minh Chủ lại vội vã triệu quỷ sai trực hôm Triều Từ chết đến, sau khi đến quỷ sai đó lại nói hắn vốn không tìm thấy hồn phách của Triều Từ.

Có một số hồn phách cần quỷ sai tới câu đi, nhưng cũng có một số sẽ tự mình đi đến Minh giới, vì thế nên dù không tim được hồn phách của Triều Từ thì quỷ sai nọ cũng không thấy lạ.

Minh Chủ trầm mặt, lại gọi quỷ sai trực chỗ luân hồi tới.

Cũng nói không có.

Một hồn phách đang yên đang lành lại biến mất!

Minh Chủ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, sau đó như nghĩ tới điều gì, trong lòng cả kinh.

Có lẽ, là thiên đạo đã động tay chân.

Nhìn gương mặt âm trầm dưới điện, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã đụng phải chuyện lớn.

"Rốt cuộc ra sao rồi, Minh Chủ?" Cận Nghiêu ngẩng đầu nhìn Minh Chủ, gằn từng chữ.

"Hồn phách của Triều Từ không còn." Minh Chủ trong lòng hoảng loạn, trên mặt lại bình tĩnh, "Có lẽ đã hồn bay phách tán."

Đôi kim mâu của Cận Nghiêu như đã đóng băng hoàn toàn, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm vang, cả người cực kỳ lạnh lẽo.

...sao có thể?

"Ngươi đang gạt ta?" Cận Nghiêu thần sắc băng lãnh nhìn Minh Chủ.

Minh Chủ than vãn: "Nếu ta thật sự không muốn giúp Tôn thượng thì đã không giúp rồi. Hà tất lại nói những lời dối trá dễ bị vạch trần như vậy chứ? Nếu Tôn thượng không tin, thần thức của ngài có thể bao phủ một giới, tùy ngày dò xét. Nếu ngài tìm được Triều Từ thì ngài cứ việc dỡ luôn Minh giới này của ta đi, ta tuyệt đối không nói hai lời."

Cận Nghiêu liếc Minh Chủ một cái rồi quay người rời khỏi.

Hắn tìm kiếm khắp lục giới suốt mấy tháng.

Không tìm được bất cứ gì.

Cuối cùng hắn đến Đại Nguyệt, đến gian phòng mà Triều Từ đưa hắn đến ở hơn một năm.

Đã qua gần một năm, nơi này sớm đã tan hoang.

Trước cửa cỏ dại um tùm, tỏa ra một mùi mốc phủ bụi đã lâu, đẩy cánh cửa vào vang lên một tiếng ken két, gian phòng nhỏ lập tức lọt vào trong tầm mắt.

Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn vài hai băng ghế, bên cạnh chất đầy đồ linh tinh.

Một nơi như vậy, Triều Từ cùng hắn đã sống hơn một năm.

Tiểu công tử được cưng chiều từ nhỏ, lại vì hắn mà chạy đi nấu nước nhóm lửa đổ nước rửa chén cho người ta.

Vì hắn mà chép sách đến canh ba.

Lúc này bên cạnh hắn lại xuất hiện một bóng dáng, vẫn là Minh Chủ.

"Hắn thật sự đã đi rồi." Minh Chủ khẽ than mà khuyên hắn.

"Là nó làm sao?"

"..." Minh Chủ trầm mặc hồi lâu, nói: "Khó mà nói."

Chưa chắc. Chuyện hồn phách đột nhiên biến mất không phải chưa từng có, có lẽ là bản thân hồn phách quá yếu ớt, hoặc có lẽ là hồn phách tự nguyện tiêu tán...đều có.

Nhưng rất hiếm.

Lần này quá trùng hợp.

"Tốt nhất ngài đừng xung động." Minh Chủ nói.

Tuy Cận Nghiêu có thể coi là người đứng đầu lục giới, nhưng so sánh với thiên đạo thì dường như không có mấy phần thắng.

Thiên đạo kiêng dè hắn chẳng qua là vì Cận Nghiêu thoát ra khỏi sự kiểm soát của nó mà thôi.

Cận Nghiêu không nói chuyện.

Minh Chủ thấy vậy thì thân ảnh chợt lóe lên rời đi.

Tình hình hiện nay đã không phải là chuyện mà hắn có thể xen vào.

...

Đại loạn Yêu Ma Cảnh đã dẹp yên, theo lý mà nói thì Cận Nghiêu có công đầu, dù hắn có không quan tâm những thứ này đi nữa thì cũng nên tham dự một số trường hợp tương đối quan trọng, đi qua sân khấu một chút.

Nhưng điều khiến chúng thần tiên cảm thấy kỳ lạ là, mấy tháng vừa rồi sau khi Cận Nghiêu đi tuần tra lục giới một lượt thì cứ mãi ở dưới Phàm giới.

Cận Nghiêu quét dọn gian phòng đó một lượt rồi ở lại.

Khi xưa Đại Nguyệt gặp đại hạn mất mùa lại rơi vào chiến loạn, không ai còn ở lại thành trấn nhỏ này.

Nhưng hắn lại ở đây suốt mấy trăm năm.

Cả thành đều bị bao phủ bởi thần lực của hắn, không ai vào được.

Dần dần thì nơi đó lại xuất hiện vài người mờ mờ ảo ảo.

Minh Chủ đến một chuyến, nhìn một cái liền không rét mà run.

Những thứ đó đều không phải là người, mà là ảo ảnh, phơi bày ra cảnh tượng hơn một năm đó. Ảo cảnh này sẽ được lặp lại sau mỗi năm ba tháng.

Mà gian phòng đó, chính là trung tâm ảo cảnh.

Hắn thấy một cậu thiếu niên đi vào phòng, hùng hồn nói với Cận Nghiêu đang ở trong phòng: "Công việc ở tửu lầu quá mệt, ta không làm nữa."

"Ừm." Cận Nghiêu ngẩng đầu, nói với cậu: "Vết thương của ta khỏi rồi, về sau cứ ở nhà chơi đi, ta nuôi ngươi."

Nói thì nói vậy, nhưng Cận Nghiêu không hề có dáng vẻ ra ngoài đi làm, ngày ngày ở bên cạnh thiếu niên. Thiếu niên chỉ là một ảo ảnh không có thần trí, hành động dựa theo tâm ý của Cận Nghiêu, hiển nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng.

Minh Chủ lạnh sống lưng.

Tên gia hỏa Cận Nghiêu này điên thật rồi.

Lại vài năm trôi qua, tai họa ngầm Yêu Ma Cảnh lại xuất hiện, lục giới lại rơi vào đại loạn, có thể sánh với chiến trường Thượng Cổ.

Nhiều nơi thỉnh cầu Cận Nghiêu bình loạn, nhưng bọn họ ngay cả cửa tiểu thành trấn cũng vào không được.

Lại thêm mấy năm giằng co,

Thiên đạo biết Cận Nghiêu muốn gì, nhưng nó không thể ra tay.

Vì Tấn Vân Châu có định số, thiên đạo không thể can thiệp, nếu như can dự thì lực lượng của nó sẽ giảm mạnh, vậy thì nó hoàn toàn không làm gì được Cận Nghiêu nữa. Nhưng nếu nó không ra tay, tình thế chỉ có thể ngày càng xấu hơn.

Cuối cùng, nó thỏa hiệp.

Nó nói với Cận Nghiêu: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện của Triều Từ không phải ta làm."

"Không quan trọng." Cận Nghiêu nói, "Ta chỉ cần hắn có thể quay lại."

"Ngược dòng nhân quả, ngay cả ta cũng không dám động tới, rất có khả năng ngươi sẽ bị vây khốn ở một thế giới không có thời gian, sống không bằng chết, thậm chí là muốn chết cũng không được...như vậy ngươi cũng bằng lòng?"

Quay ngược thời gian, chưa ai từng thử qua. Giữa các bước nhảy của điểm thời gian sẽ có một điểm trung chuyển, người khởi động sẽ ngược dòng thế giới ở điểm trung chuyển. Nhưng điểm trung chuyển đó không hề có thời gian, ai cũng không nói rõ được sẽ ra sao. Theo suy đoán trước mắt, kết quả có khả năng nhất là người đó sẽ ở tại một nơi không có thời gian trôi trong lục giới, còn những người khác thì bị đóng băng, chỉ có thời gian của chính hắn là trôi qua.

Ngàn năm vạn năm...không ai biết khi nào sẽ kết thúc. Nhưng đối với những người trừ người khởi động ra thì chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.

Không có bất cứ sinh linh nào có thể chịu đựng được điều đó.

Cận Nghiêu đôi kim mâu bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.

Suy đoán của thiên đạo đã đúng, Cận Nghiêu đúng là đang bị vây khốn tại lục giới không có thời gian.

Thậm chí hắn không thể tiếp tục duy trì ảo cảnh, vì bản thân ảo cảnh có thời gian trôi.

Không gian dị thường này, vật dẫn duy nhất chịu đựng tải trọng thời gian chỉ có Cận Nghiêu.

Trong ký ức của Cận Nghiêu, hắn đã trải qua chín vạn năm.

Lúc nhật nguyệt lại luân chuyển, chỉ có mình Cận Nghiêu đơn độc đứng ở thành trấn hoang vắng, nghênh tiếp sự tan biến của ý thức.

Ta thật lòng khẩn cần bản thân.

Khẩn cầu ta có thể đối xử với ngươi thật tốt.


Chương 25: Người thành tiên ta không thay người lưu thủ nhân gian (25)

 [Chương này là phiên ngoại sau khi Triều Từ chết chui lần làm nhiệm vụ trước. Lúc trước truyện nó nói sau khi Triều Từ chết chui Cận Nghiêu đã phát điên, sau khi ý chí thế giới bị ảnh hưởng Triều Từ đã bị kéo về, đồng thời tuyến thời gian bị kéo ngược, phiên ngoại này chính là kể về chuyện đó, mọi người đừng nhầm nhé! Kết thúc chính văn của thế giới này nằm ở chương sau sau nữa.]

---

Lúc tính được mình có tình kiếp, Cận Nghiêu thấy là do Thiên Đạo quá rảnh.

Tình kiếp...cái này cũng gọi là kiếp?

Sự an ủi của kẻ yếu lòng, sự ngụy trang của lòng háo sắc, sự tự cảm động mình của kẻ ngu xuẩn...cái gọi là tình, chẳng ngoài mấy thứ này.

Nhưng Thiên Đạo nhàm chán, hắn cũng không có gì làm, đi xem một chuyến cũng chẳng sao.

Ban đầu hắn hơi thất vọng, chẳng qua chỉ là một kẻ háo sắc.

Ngoài miệng nói có lòng tốt cứu hắn, sau lưng lại không ngừng chấm mút.

Vô cùng thất vọng, Cận Nghiêu cũng hiếm hoi mà cảm thấy buồn cười, sống nhiều năm vậy rồi, lần đầu tiên hắn bị người ta chiếm hời, cũng là lần đầu tiên có người dám chiếm hời của hắn.

Tướng mạo tên nhóc này cũng không kém, tại sao lại háo sắc đến thế.

Không bao lâu, Cận Nghiêu lại phát hiện tên nhóc này có một đặc điểm, cực thích đỏ mặt.

Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, chấm mút cũng không thấy chùn tay.

Lần đầu tiên Cận Nghiêu thấy loại người giống cậu.

Triều Từ đưa hắn về Triều phủ, mỗi ngày đều mặt dày ở chỗ hắn cả ngày, đại phu nói vết thương của hắn ngày nào cũng phải bôi thuốc, tên nhóc này liền mượn cớ đó mà quang minh chính đại chấm mút hắn.

Cận Nghiêu thấy tên nhóc này có chút thú vị, nhưng nghĩ tới cái gọi là tình kiếp hắn lại hơi mất kiên nhẫn.

Điều làm hắn kinh ngạc nữa là, tên nhóc này đưa hắn về chưa được mấy ngày đã nói rằng muốn thành hôn với hắn, hỏi hắn có bằng lòng không.

Hắn nhớ lúc ấy tuy mình có chút bất ngờ nhưng cũng không để trong lòng, chỉ hỏi cậu rằng: "Nếu ta bằng lòng, người nhà ngươi sẽ ưng thuận?"

Tên nhóc đó lập tức vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ đảm đương nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, bây giờ ta sẽ đi xin họ."

Cận Nghiêu kiểu sao cũng được gật đầu, sau đó hắn thấy cậu đi tìm cha huynh nói muốn thành hôn với hắn.

Hắn vốn tưởng rằng Triều Từ nói muốn thành hôn chỉ là lời nói đùa. Tuy rằng hắn không cảm thấy hứng thú với chuyện tình cảm, nhưng những lời thề non hẹn biển lúc tình nồng, kỳ thực đều là những tên ngu xuẩn nói được làm không được, đừng nói Phàm giới, Thần giới cũng có không ít.

Đâu ngờ tên nhóc này lại nghiêm túc như vậy. Nếu chỉ đơn thuần là thấy sắc nổi lòng tham thì sự bỏ ra này cũng quá lớn. Cậu là con cháu thế gia, tuy thế gia có tiền lệ thành hôn cùng nam tử, nhưng đã gần trăm năm không xuất hiện rồi. Thế gian lắm kẻ tầm thường, thích lấy suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác, Cận Nghiêu không quan tâm vì chúng không có khả năng ảnh hưởng đến hắn, nhưng đối với con cháu thế gia như Triều Từ mà nói thì ảnh hưởng quá lớn.

Đây chỉ là một điều phiền phức trong đó. Nếu thành hôn với nam tử, tương đương với vị trí vợ cả bị chiếm, về sau dù có con nối dõi thì cũng chỉ có thể là thứ xuất.

Hắn với Triều Từ vừa mới quen biết được vài ngày, tên ngốc này hà cớ gì phải như vậy?

Dù sao đi nữa thì Cận Nghiêu trong mắt Triều gia hiện tại cũng chỉ là một người lai lịch bất minh không nhà không bối cảnh, nếu Triều Từ chỉ là thèm muốn tướng mạo của hắn thì có thể nuôi hắn ở hậu viện.

Lần đầu tiên Triều Từ đi tìm cha cậu, ban đầu khi nghe cậu nói ông ấy còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó biết là cậu nghiêm túc thật thì tức đến nỗi phùng mang trợn mắt đuổi Triều Từ cút về.

Tên nhóc đó vừa ngốc vừa ngơ, thấy cha không đồng ý còn ngây ngốc quỳ xuống, làm cha cậu giận điên lên lấy roi gia pháp đánh cho một trận.

Ngày hôm sau, Triều Từ lê một người toàn vết thương đi tới chỗ Cận Nghiêu như ngày thường.

Cận Nghiêu thấy trên gò má cậu có một vết, mu bàn tay cũng bị sưng đỏ, thì nói với cậu: "Nếu không được thì bỏ đi."

Triều Từ sưng mặt sưng mũi nhưng chả thèm quan tâm, cậu cười nói: "Yên tâm đi, ta chỉ thông báo trước một tiếng với ông ấy thôi, trận đòn này ta dự đoán được từ lâu rồi...dù sao thì ông ấy cũng đấu không lại ta đâu!"

Không chỉ gò má, đôi mắt cậu cũng bị sưng, nhưng trông không giống như là bị roi quất, mà giống như vì khóc.

Giờ thì nói dữ lắm, chắc tối qua khóc không ít.

Về sau nghe nói Triều Từ lại đi quấn lấy cha mình, mấy ngày đầu ông ấy đánh chẳng hề nương tay, vài ngày sau thấy trên người cậu không còn chỗ nào lành lặn thì không đánh nổi nữa, chỉ đành mặc cậu quấn.

Nhưng ông ấy rất kiên trì.

Mấy ngày sau, Triều Từ có vẻ đã tức giận, cậu đòi tuyệt thực.

Ban đầu ông ấy chả thèm để ý cậu, không ngờ tên nhóc này lại thật sự tự bỏ đói bản thân suốt mấy ngày. Đến ngày thứ ba cậu đã đói đến chóng mặt mắt hoa chạy đến phòng Cận Nghiêu, nhìn hắn phát ngốc.

"Ngươi sao thế?" Cận Nghiêu bị cậu nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ.

"Nhìn ngươi nhiều một chút mới có động lực tuyệt thực!" Triều Từ nói.

Triều gia thật sự rất có phong thái thế gia, dù cha Triều Từ có giận lắm đi nữa cũng không hề đến làm khó vị khách thân mang bệnh nặng là Cận Nghiêu.

Nhờ nhìn Cận Nghiêu mà Triều Từ có thể kiên trì được đến sáng ngày thứ năm.

Cận Nghiêu nhìn tên nhóc đói đến mặt phát xanh trắng, may mà tuy là cậu nhịn đói, nhưng vẫn có uống nước, đói một cái là uống nước, trông khá đáng thương.

Lúc đầu cha cậu còn xem nhẹ, sau lại lo lắng, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

Tên nhóc khấp khởi đến tìm hắn báo tin vui, sau đó lại vui vẻ chạy đi chuẩn bị một số việc vặt cho đại hôn.

Nghe nói Triều gia tìm đại sư tính ngày lành, là hai tháng sau, nhưng tên nhóc lại đẩy lên sớm hơn chưa tới một tháng sau.

Vì thời gian quá gấp rút, đích tử thế gia thành hôn cũng không phải chuyện nhỏ, một đống việc chất chồng, cậu bận tới nỗi chân không chạm đất.

Nhưng mỗi ngày cũng không quên đến chỗ hắn, chỉ là mỗi lần chỉ ở lại một giờ rồi lại đi. Hỏi cậu thì cậu lại đỏ mặt lắp bắp nói họ chưa thành hôn, những chuyện này không gấp.

Cận Nghiêu hơi ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng cậu là một kẻ con cháu thế gia lỗ mãng, không nhờ bên trong lại bảo thủ như vậy.

Bảo thủ như vậy là sự tôn trọng đối với một nửa còn lại.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong lòng Cận Nghiêu chứ hắn không có để ý.

Đêm thành hôn, hắn cho rằng cậu đã mong mỏi đêm này từ lâu nên đã chuẩn bị kiếm cớ qua mặt cậu---hắn phát hiện cậu rất nghe lời mình, dù ngày nào hắn cũng bày ra vẻ mặt không tốt nhưng cậu vẫn cứ vui vẻ cả ngày.

Nếu không được nữa thì hắn dùng huyễn thuật.

Không ngờ cậu lại chú ý đến vết thương của hắn, không định làm gì cả!

Còn về việc cậu nói muốn sờ hắn....Tên nhóc này còn lắp ba lắp bắp, mặt lấm tấm mồ hôi, người không biết còn cho rằng cậu muốn đưa ra yêu cầu quá đáng lắm.

Cậu sờ loạn trên bụng hắn, mặt nóng bừng, đôi mắt lại phát sáng, giống như đang run rẩy vì được chiếm được món hời lớn nào đó.

Mới sờ chẳng được bao lâu cậu đã khẩn trương tới mức trốn vào trong chăn.

Cận Nghiêu cảm thấy yết hầu hơi căng chặt.

Lúc này hắn mới thật sự hiểu Triều Từ một chút, cậu chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, học theo người ta làm đăng đồ tử nhưng lại nhát gan, da mặt lại mỏng.

Giống mèo con.

Tình kiếp này, có lẽ thật sự có chút đạo lý.

Khi Cận Nghiêu biết Triều Từ có cả một hậu viện thiếp thất, nhìn nhóm oanh oanh yến yến đến thỉnh an mình, hắn không biết lúc đó mình có cảm xúc gì, chỉ bỗng chốc cảm thấy rất khó chịu.

Tên nhóc đó giả bộ tình thâm, kỳ thực là một tình thánh, lẽ nào muốn coi hắn như là con mồi?

Cận Nghiêu hắn đúng là sống uổng phí mấy vạn năm, lại bị một thằng nhóc lông chưa mọc đủ lừa.

Một chút rung động khi trước nhạt nhòa đi trong nháy mắt.

Hắn biết mình không ổn, vì ban đầu hắn chỉ là đi cho có, qua mặt thiên đạo, Triều Từ có thiếp thất liên quan gì đến hắn? Dù sao hắn cũng không định ở lại Phàm giới bao lâu, bọn họ vốn chẳng nợ gì nhau.

Nhưng hiện tại hắn lại thật sự tức giận, giống như rất để ý việc cậu có thiếp thất.

Cận Nghiêu không nghĩ quá sâu về chuyện này.

Hắn còn lãnh đạm một thời gian, ai ngờ tên nhóc lại nói cậu chưa từng chung chăn gối với những thiếp thất đó.

Nhất thời Cận Nghiêu có chút dở khóc dở cười.

Đến bây giờ còn chưa khai trai, cưới nhiều thiếp thất thế làm gì?

Ngớ ngẩn thật.

Nhưng tâm trạng của Cận Nghiêu đúng là đã khá hơn nhiều.

Bọn họ trải qua hơn một năm an ổn, thỉnh thoảng Cận Nghiêu còn không nghĩ đến việc phải về Thần giới.

Ngày chủ thành bị phá mới khiến hắn nhớ lại dự tính ban đầu của mình.

Triều Từ mang theo hắn chạy chốn khắp nơi, cậu được yêu chiều từ nhỏ, trên đường chạy trốn đúng là chịu không ít khổ cực.

Hắn cho rằng Triều Từ sẽ không chống đỡ nổi, nhưng chẳng ngờ cậu lại cắn răng mà chịu đựng được hết.

Tuy rằng cậu ngây thơ và được nuông chiều nhưng không phải bùn loãng không trát được tường như con cháu thế gia khác, thật sự đến thời khắc này, cậu vẫn rất rõ ràng.

Vì chạy trốn bọn họ đã lên một con thuyền đi đường thủy rời khỏi Tấn Vân Châu. Phần lớn diện tích thuyền đều dùng để vận chuyển hàng hóa, chỉ chừa lại một phần nhỏ cho người đi thuyền bọn họ, điều kiện rất tệ nhưng được cái rẻ.

Triều Từ hơi say thuyền, nôn đến xây xẩm mặt mày, nhưng cậu luôn giấu Cận Nghiêu, mỗi ngày lại lo lắng cho tình trạng của hắn.

Về sau họ đến được Đại Nguyệt, sức khỏe của Cận Nghiêu đã tới cực hạn.

Triều Từ vì bệnh của hắn mà đi làm công ở tửu lầu. Hỏi thì cậu luôn nói công việc của mình rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng những vết thương trên người chưa bao giờ là ít.

Lại về sau, cậu chê mình chưa đủ mệt còn nhận thêm việc sao chép sách cho người ta, mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ.

Nhưng, dù hắn có rung động với Triều Từ hay không thì vẫn phải quay về Thần giới, hắn cũng không định đưa cậu đến đó...cảm xúc nhất thời chưa chắc được dài lâu, cũng không thể khiến hắn ở lại.

Hắn bắt đầu mong cái gọi là tình kiếp này mau chóng kết thúc.

Nếu hắn đi rồi thì tên ngốc này không cần phải sống một cách mệt mỏi như vậy nữa.

Cuối cùng thì Yêu Ma Cảnh vẫn bị phá.

Khoảnh khắc đó Cận Nghiêu thở phào, cũng có chút không nỡ.

Ti Mệnh đã đến, hắn kiến nghị xóa bỏ ký ức của thiếu niên.

Cận Nghiêu thấy như vậy khá tốt, chuyện hắn quay lại đây là không có khả năng, thay vì để cậu nhớ mong hắn thì thà là dứt khoác quên đi, như vậy cũng tốt cho cậu.

Có lẽ, lần đầu tiên động tâm trong mấy vạn năm cũng khiến Cận Nghiêu thấy hơi hoang mang, xóa đi ký ức của Triều Từ, cũng là chặt đứt suy nghĩ muốn quay lại của hắn sau này.

Nhưng Cận Nghiêu không ngờ mình lại hối hận nhanh đến như vậy.

Về Thần giới chưa được mấy tháng hắn đã không ngừng nhớ tới cậu.

Nhưng Yêu Ma Cảnh bị phá, Thần giới sắp đại loạn, hắn không có thời gian quay về Phàm giới, trong lòng rất khó chịu, tìm cả người cũng chỉ tìm được lá bùa bình an đó.

Là món đồ duy nhất liên quan đến cậu hiện giờ.

Hắn biết bản thân đã hối hận.

Nhưng đường lui khi đó đã bị hắn tự tay chặt đứt, giờ hắn muốn quay về, cũng quá là nực cười.

Hắn không muốn nghĩ tới nữa, hắn tập trung tinh thần đi bình loạn, khiến bản thân mình không còn rảnh để nghĩ đến những chuyện đó.

Nhưng Yêu Ma Cảnh rất nhanh đã được bình định, nguyên nhân trong đó trừ việc yêu ma không còn mạnh như thời Thượng Cổ ra thì là do Cận Nghiêu ra sức quá nhiều.

Trong tay Cận Nghiêu hết việc để làm, trong đầu lại không ngừng nhớ tới trên ngốc nọ.

Cận Nghiêu nhận thua.

Dù hắn đã sống lạnh nhạt mấy vạn năm, nhưng vẫn thua trong tay một tên ngốc. Có không muốn tin đi nữa cũng phải chấp nhận.

Nhưng hắn không ngờ, lúc hắn đi tìm Ti Mệnh, Ti Mệnh lại nói với hắn rằng, Triều Từ đã chết.

Chết rồi?


WELCOME