Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng
Tác giả:
Mông Mông Bất Manh
Triều Từ mang Cận Nghiêu
về nhà.
Chưa được mấy ngày đã chạy
tới nói với cha anh là muốn cưới Cận Nghiêu.
Cha anh: ??
Sau một hồi cố gắng xác
định và chắc chắn rằng Triều Từ không phải đang nói đùa, họ lập tức lật mặt,
kiên quyết không đồng ý.
Đống oanh oanh yến yến ở
hậu viện thì cũng đành đi, giờ lại tùy tiện nhặt một nam tử ở ngoài về đòi cưới
là sao?
Tạm thời không nói tới
cưới vợ nam có bao nhiêu hoang đường, nói về nam tử đó trước đi, hỏi hắn là ai,
hắn nói ngoại trừ tên của bản thân là Cận Nghiêu ra thì không nhớ gì nữa. Tuy
sau khi chuẩn đoán đại phu đã nói rằng hắn bị chấn thương, mắc phải chứng ly
hồn, nên mất trí nhớ không phải không có khả năng, nhưng một người không rõ
ràng như vậy, sao có thể trở thành vợ cả của Triều gia bọn họ được?
Hơn nữa, tuy nam tử đó có
dung mạo kinh thế, nhưng sức khỏe quá yếu. Đại phu nói người này yếu ớt bẩm
sinh, nếu không được chăm sóc dưỡng bệnh thật tốt thì không còn sống được mấy
ngày nữa. Mà cho dù có được nuôi dưỡng cẩn thận đi chăng nữa thì vẫn sẽ yếu ớt
bệnh tật cả đời...như vầy mà còn muốn làm vợ Tiểu Từ nhà bọn họ?
Như vầy như vầy như vầy
như vầy như vầy???
Cha / anh không đồng ý!
Nhưng Triều Từ giày vò cha
anh nhà mình vô cùng lành nghề, mấy ngày liên tục vừa một khóc hai náo ba treo
cổ, vừa tuyệt thực, cuối cùng cũng khiến họ mềm lòng.
Nếu là ở thế gia khác,
đoán chừng trưởng bối sẽ đánh gãy chân đứa con bất hiếu đó rồi bắt nó lết cái
chân gãy tới từ đường quỳ ba ngày ba đêm. Nhưng ở Triều gia, cha anh yêu chiều
con út em út nhiều năm như vậy, cũng không trông mong Triều Từ có thể có tiền
đồ gì, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhận được cái gật đầu của
cha anh, Triều Từ búng người nhảy cao một mét rồi chạy đến hậu viện tìm Cận
Nghiêu.
Cậu hào hứng chạy đến viện
tử mà mình đã sắp xếp cho Cận Nghiêu, chỗ này không gọi là lớn nhưng bày biện
bố trí vô cùng tinh tế, ngay cả hoa cỏ cũng là giống quý hiếm được thu thập từ
nhiều nơi.
Triều Từ đi qua sân trước,
đẩy cửa ra, hương lan thanh nhã phả vào mặt. Vì đại phu nói Cận Nghiêu thể
nhược nên trong phòng không được quá ẩm lạnh, nên ở đây không đốt huân hương mà
đặt rất nhiều hoa lan quý hiếm.
Nơi này bắt sáng rất tốt,
hôm nay cũng không có gió lớn, lúc này cửa sổ mở toang, ánh nắng vàng cam tràn
ngập khắp phòng, soi rõ nội thất được bố trí vô cùng tinh xảo và xa hoa.
Cận Nghiêu giờ đang dựa
nửa người vào chiếc ghế dài mềm mại, bàn tay thon dài như ngọc cầm một quyển
độc thư, rũ mắt đọc, nghe thấy tiếng bước chân có người vào phòng cũng không
ngẩng đầu lên nhìn.
Một tay hắn gối đầu, ánh
mặt trời hắt xuống sóng mũi và một bên mặt hắn tạo thành bóng mờ rung động lòng
người, vạt áo và tay áo gấm xếp chồng lên nhau một cách tùy ý mà rủ xuống, tiên
trong tranh ở trước mặt người như thế này, cũng phải kém sắc đi ba phần.
Triều Từ thấy Cận Nghiêu
không để ý tới mình, cậu đi tới chỗ treo quần áo rút ra một cái áo choàng lớn,
sau đó ngượng ngùng đi tới trước người Cận Nghiêu, phủ áo lên người hắn.
Cậu đỏ tai, ôn tồn nhỏ nhẹ
nói: "Tuy rằng chỉ mới vào đông nhưng ngươi cũng đừng sơ ý. A Nghiêu ngươi
ngồi cạnh cửa sổ sao lại mặc ít như thế."
Cận Nghiêu cất sách đi,
ngẩng đầu nhìn Triều Từ, nhưng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Triều Từ không để tâm sự
lạnh nhạt của Cận Nghiêu, cậu nói: "A Nghiêu ngươi đừng ở đây hóng gió
nữa, vào phòng ta bôi thuốc cho ngươi có được hay không?"
Cận Nghiêu khép chiếc áo
choàng phủ trên vai lại, cười một tiếng như có như không.
Dường như là trào phúng
Triều Từ không biết xấu hổ, e là lại muốn lợi dụng chuyện bôi thuốc để chấm
mút.
Triều Từ ngượng ngùng, lại
bị thanh âm trầm thấp như suối lạnh chọc cho trái tim ngứa ngáy.
Triều Từ vẫn mặt dày kéo
Cận Nghiêu đi qua màn trướng vào phòng trong.
Cậu cầm thuốc mỡ và vải
thưa lên, đỏ mặt nói với Cận Nghiêu: "A Nghiêu ngươi mau ngồi xuống đi,
đại phu nói ngươi không được trì hoãn việc bôi thuốc."
Tiểu tử này ngày nào cũng
đỏ mặt, chắc hẳn là vẫn biết xấu hổ, nhưng lúc chấm mút cũng chẳng thấy hắn
nương tay bao giờ.
Cận Nghiêu hơi buồn cười,
nhưng cũng không thèm để ý.
Chẳng qua chỉ là một người
phàm, dù tốt hay xấu thì cũng khó lọt vào vào mắt, đừng nói thích, ghét cũng
khó.
Cận Nghiêu không hề mất tự
nhiên mà ngồi lên giường, kéo áo xuống để lộ ra bả vai và sau lưng.
Cơ bắp ở lưng mịn màng
mạnh mẽ, trắng như ngọc thạch, xúc cảm mát mẻ.
Bả vai trái bị băng lại
bằng lớp vải thưa dày, mùi dược thảo nồng đượm, không hẳn là khó ngửi, mà lại
hòa quyện cùng với mùi hương mát lạnh trên người hắn, trong mát lạnh lại mang
chút đắng, khiến người trầm mê.
Triều Từ cẩn thận tháo vải
thưa xuống, giữa chừng chạm phải làn da của người đàn ông, ngón tay lại ngứa
ngáy.
Sau khi tháo vải xuống,
vết sẹo dữ tợn đó lại một lần nữa trước hiện ra trước mặt Triều Từ. Nó gần như
là kéo dài qua cả lưng, vô cùng đáng sợ. Tuy sau vài ngày tu dưỡng đã
đóng vảy, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ, bộ dạng máu thịt lẫn lộn gần như thấy cả
xương vài ngày trước lại hiện lên trong đầu Triều Từ.
"Không biết là thằng
khốn nào dám đối xử với A Nghiêu như vậy, nếu không phải A Nghiêu quên rồi thì
ta chắc chắc...chắc chắc sẽ dạy dỗ hắn thật tốt!" Triều Từ nhịn rồi lại
nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận nói.
Cậu nói một cách giận dữ
nhưng động tác bôi thuốc lại vô cùng dịu dàng. Cận Nghiêu chỉ cảm thấy vết
thương sau lưng mát rượi, đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
Cận Nghiêu nhướng mày.
Làm gì có thằng khốn nào,
vết đao trên vai là hắn tự chém.
Tiểu tử này không hổ là
tiểu công tử được nuông chiều từ bé ở Phàm giới, ngay cả báo thù cũng chỉ biết
nói là dạy dỗ, sợ là lớn tới từng này ngay cả con chim cũng chưa giết.
Cận Nghiêu nhìn như là
thượng thần siêu phàm thoát tục, nhưng thượng thần một đao trấn áp yêu ma, kết
thúc đại loạn thượng cổ sao có thể là thứ tốt lành gì, chỉ sợ là tìm hết sáu
giới cũng không tìm ra được tay ai dính nhiều máu tươi hơn hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ
tới gần trăm năm nay phong ấn Yêu Ma Cảnh lỏng lẻo, đột nhiên thấy bực bội.
Hắn quay đầu liếc Triều Từ
đang cẩn thận bôi thuốc cho mình.
Triều Từ ngẩng đầu, mở to
đôi mắt đào hoa trong sáng, hỏi: "Sao vậy? Ta làm A Nghiêu đau sao?"
Ngữ khí dè dặt lại mang
chút mềm mại trong vô thức.
"Không." Cận
Nghiêu rũ mắt, quay lên lại.
Phải sớm kết thúc cái
không thể gọi là tình kiếp này, nhanh chóng quay về Thần giới.
...
Ngày thành hôn của hai
người được sắp xếp rất sớm. Triều gia mời đại sư tính ngày, ngày lành gần nhất
cũng phải tới hai tháng sau, Triều Từ cảm thấy trung tuần tháng sau cũng là
ngày tốt. Cách hiện tại chưa tới một tháng.
Này đâu phải là thấy ngày
đó là ngày tốt, rõ ràng là vội muốn thành hôn.
Mọi người dở khóc dở cười,
thấy cậu khăng khăng như vậy, đại sư cũng nói tuy ngày đó không phải ngày tốt
nhất nhưng cũng không phải không được, nên cũng thuận theo ý cậu.
Dù sao chuyện cưới vợ nam
này cũng là làm ẩu theo cậu đấy thôi.
Hôn sự gần kề, Triều Từ
bận trong bận ngoài, lão cha thấy thế cũng không biết nên vui vẻ hay bất lực,
dù sao đây cũng là lần đầu tiên đứa nhỏ này biết đụng tới vài việc trong nhà.
Tuy rằng hôn sự này vốn là
chuyện của nó.
Triều Từ bận lại bận, thăm
Cận Nghiêu vẫn cần mẫn lắm, ban ngày bận sấp mặt, nhưng tối vẫn vội vàng chạy
qua viện tử của Cận Nghiêu.
Nhưng cũng chỉ ở lại một
lúc, giúp Cận Nghiêu thay thuốc, nói chuyện với hắn, giờ mậu ba khắc liền rời
đi.
Lúc đầu Cận Nghiêu còn lấy
làm lạ, tiểu sắc quỷ này lại có thể quân tử như vậy? Hắn còn cho rằng tiểu tử
này sẽ mặt dày ngủ lại viện của hắn đấy.
Thế là hắn thuận miệng hỏi
một câu, lại thấy cậu đỏ mặt nói: "Chúng ta còn chưa thành hôn, không
vội."
Không ngờ tiểu tử này nhìn
thì có vẻ háo sắc lỗ mãng, bên trong lại bảo thủ như vậy.
Cận Nghiêu quan sát Triều
Từ, người này mặc áo gấm đỏ thắm, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, môi
hồng răng trắng. Đôi mắt đào hoa thoạt nhìn thì hút hồn nhưng thực chất lại
luôn thích mở to, đôi con ngươi màu trà khiến cậu trong giống một con mèo con.
Đôi má hơi phúng phính như trẻ con.
Nhìn thế nào cũng giống
một đứa nhóc chưa hết ngây thơ, mà lại học được mấy cái bệnh của bọn đăng đồ
tử.
Cận Nghiêu khẽ cười một
tiếng.
Cưới vợ nam thì có phong
tục cưới vợ nam, tuy rằng Cận Nghiêu vào cửa Triều gia nhưng cũng không có ý vũ
nhục người ta.
Ngày thành hôn, hai người
mặc hồng bào tân lang. Cận Nghiêu mất trí nhớ, lại không có người thân ở Tấn
Vân Châu, Triều gia lập tức mua cho hắn một dinh thự ở khu nam chủ thành, hôm
thành hôn liền để Cận Nghiêu xuất phát từ bên đó sang.
Lúc thấy Triều Từ, đôi mắt
đào hoa cong cong, khóe môi cong cong, ngay cả cọng tóc cũng hiện lên sự cao
hứng.
Cận Nghiêu không hiểu, hắn
với tiểu tử này trước giờ không hề liên quan gì, chỉ là thấy hắn có một lần đã
tình thâm như thế rồi?
Nói đến cùng cũng chỉ vì
nhan sắc.
Sau khi hai người bái
đường, Triều Từ đuổi những người tới náo động phòng đi. Đóng cửa lại xong, cậu
xoay người nhìn Cận Nghiêu đang ngồi chỗ bàn trà, những cảm giác hưng phấn và
cao hứng vì đã thành hôn với người trong lòng đột nhiên nguôi lại, sự ngại
ngùng ập tới một cách dồn dâp.
Cậu lóng ngóng đi tới bàn
trà ngồi xuống, giơ tay hốt đại một vài cái bánh và trái cây đưa cho Cận Nghiêu
nói: "Chắc là A Nghiêu đói lắm rồi đúng không? Ăn một chút lót dạ
đi."
Hôn sự ở thế gia rườm rà
đó giờ, từ lúc thức dậy tới giờ hai người bọn họ vẫn chưa ăn gì.
Cận Nghiêu thuận tay
cầm một cái bánh nếm một miếng, sau đó hỏi: "Ngươi không đói?"
"Ta, ta không
đói." Triều Từ lắp bắp nói. Giờ khắp đầu cậu toàn là gì đâu không, nào nhớ
được đói với không đói.
Cận Nghiêu thế mà lại đưa
cho cậu một cái bánh: "Hôm nay chắc ngươi cũng chưa ăn uống gì, ăn
đi."
Triều Từ choáng váng nhận
lấy cái bánh, toét miệng cười ngu.
Đây là lần đầu tiên A
Nghiêu thể hiện sự quan tâm với cậu.
Không phải là cậu trách A
Nghiêu, là do bình thường không có ai dám đối xử tệ với cậu nên cậu cũng
chả biết lạnh nóng là gì, A Nghiêu cũng không có chỗ mà quan tâm cậu.
Giờ tự nhiên được quan
tâm, Triều Từ cảm thấy choáng váng, như đang dẫm trên bông.
Nhìn cái bánh mà A Nghiêu
đưa trong tay, Triều Từ cắn một miếng lập tức cảm thấy nó ngọt hơn mấy cái bánh
khác gấp mấy lần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét