Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng
Tác giả: Mông Mông Bất Manh
Xảy ra chuyện này, Kiều
Bùi cũng không còn tâm trạng dẫn Triều Từ đi nghe kịch nữa, nắm lấy tay dắt
Triều Từ đang không hài lòng lắm về cung.
Triều Từ về cung, trong
lòng rối ren.
Cậu biết những lời nam
nhân ấy nói có thật có giả, nhưng không hề biết phần nào là thật, phần nào là
giả.
Kiều Bùi cũng có chuyện
giấu cậu về nam nhân đó.
Nếu cậu từng thành thân
với hắn thật thì chắc chắc là đại ca cũng biết, nhưng trừ lần đầu tiên hỏi cậu
và biết là cậu không nhớ Cận Nghiêu là ai ra thì cũng không còn nhắc tới lần
nào nữa.
Triều Từ túm tóc, khá là
buồn bực.
Gì vậy chứ, tại sao đột
nhiên lại cảm thấy mọi người đều trở nên kỳ lạ.
...
Mà tại nơi cậu không biết,
Cận Nghiêu nghênh đón một đợt ám sát.
Sau khi đi tìm Triều Từ
xong, hắn quay lại Triều phủ, về cái viện nhỏ giam lỏng hắn, mà người canh
chừng lại không hề biết đối tượng mình cần trông coi đã rời đi rồi lại quay về.
Hắn ngồi trên ghế thái sư
trong phòng, mặt mày vẫn lạnh lùng trong trẻo như cũ, đôi môi mỏng lại không
còn huyết sắc.
Cả người trông hơi tái
nhợt.
"Tôn, Tôn thượng,
ngài không sao chứ?" Thần hồn Ti Mệnh dần dần hiện ra, hắn dè dặt hỏi.
Cận Nghiêu không nói gì
một hồi lâu.
Cận Nghiêu rũ mắt, lại lấy
bình an phù bên hông ra, siết chặt trong tay.
Nhưng không lâu sau lại
vội buông lỏng, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo từng chút một vuốt bằng những nếp
nhăn trên lá bùa.
Rất lâu sau, Ti Mệnh mới
nghe Cận Nghiêu hỏi: "Nửa năm trước, ngươi nói hắn gặp quý nhân, từ đó một
đời bình an thuận lợi. Quý nhân này là chỉ Kiều Bùi, vậy 'một đời bình an thuận
lợi' đó là nói hắn cùng Kiều Bùi kia làm bạn đến già sao?"
"..." Ti Mệnh mở
miệng hết lần này tới lần khác, cuối cùng căng chặt da đầu nói:
"Vâng."
"Bọn họ sẽ ra
sao?"
"Kiều Bùi cùng người
hai phần thiên hạ, suốt một đời không có thêm ai khác." Ti Mệnh run giọng
nói.
"Ha." Cận Nghiêu
cười khẽ, không rõ là đang chế nhạo hay là tự giễu, "Ngươi nói hắn là tình
kiếp của bản tôn, vậy do đâu mà hắn lại thành duyên của người khác?"
"Cái này..." Ti
Mệnh mồ hôi tuôn như mưa, "Tôn thượng, mệnh số không phải bất biến. Đặc
biệt là tình kiếp của ngài, 'độ' với 'không độ' chính là biến số lớn nhất. Có
lẽ khi đó ngài chưa thể độ qua tình kiếp này hoặc là...chưa từng tiêu trừ ký ức
của Triều Từ, vậy mệnh số về sau sẽ không ứng nghiệm."
Hắn càng nói càng nhỏ,
nhất là lúc nói đến tiêu trừ ký ức của Triều Từ, vừa nói ra hắn liền muốn đập
đầu mình.
Dù chuyện đó là làm theo
lệnh của Tôn thượng, nhưng người chấp hành lại là hắn, lỡ Tôn thượng giận chó
đánh mèo thì...
Cận Nghiêu vuốt ve lá bùa,
không ngờ lại nói: "Ngươi nói đúng."
Là hắn đẩy cậu cho người
khác.
Nhưng...
Đột nhiên ngoài cửa sổ
truyền đến chút tiếng gió.
Rất nhẹ, nếu là phàm nhân,
sợ là khó có thể phát hiện.
Nhưng Ti Mệnh cùng Cận
Nghiêu đồng thời nhìn ra ngoài, Cận Nghiêu cũng đứng dậy từ ghế thái sư.
---Có người tới.
"Có một chỗ ngươi nói
sai rồi." Cận Nghiêu quay người sang đối diện cửa, cười khẽ nói: "Có
lẽ tình kiếp của ta, chỉ mới bắt đầu."
Hắn vừa dứt lời, trong
bóng đêm liền xuất hiện mấy người.
Bọn họ mặc áo đen, tay cầm
Tú Xuân Đao, hoàn toàn hòa cùng một thể với áo đen, lại cất giấu ý định giết
người đáng sợ.
Cận Nghiêu hơi híp đôi mắt
phượng.
Kiều Bùi, coi vậy mà cũng
là một kẻ lòng dạ ác độc.
...
Ngày hôm sau, sau buổi
triều sớm, Triều Quyết chủ động cầu kiến Kiều Bùi.
Hai người bàn chuyện trong
nội điện, cho tất cả người đều lui xuống.
Triều Từ vẻ mặt ác liệt,
mang theo sự tức giận, trực tiếp chất vấn: "Sao ngươi lại muốn giết Cận
Nghiêu?!"
Hôm qua hắn nghe thấy bên
viện kia có động tĩnh khác thường, đợi tới khi hắn chạy qua đó thì đã không còn
ai, nhưng Cận Nghiêu lại bị đâm một nhát dữ tợn bên ngực trái, máu tươi chảy
ròng ròng.
Triều Quyết nhìn cái liền
hiểu là có người ám sát hắn.
Nhưng trong viện có không
ít hộ vệ canh phòng, tuy nói là đến canh chừng, nhưng nếu có người xông vào thì
bọn hắn cũng sẽ ngăn lại. Nhưng hiện tại những người đó vẫn đứng thủ tại chỗ
bên ngoài như cũ, cứ như không nghe thấy động tĩnh lớn như vậy bên trong
viện---một thư sinh không biết võ như Triều Quyết còn nghe thấy!
Những người đó lại còn là
do Kiều Bùi phái tới, rất rõ ràng là Kiều Bùi cho người tới giết Cận Nghiêu.
Vài ngài trước Cận Nghiêu
đột nhiên xuất hiện, Triều Quyết thật sự là bất ngờ không đỡ được.
Nhưng đúng thật là hắn
không thích Cận Nghiêu. Này không phải do sở thích của hắn, mà là vì bản thân
Cận Nghiêu.
Người này đột ngột xuất
hiện, lại nói là mình mất trí nhớ, lai lịch bất minh. Nếu không phải đệ đệ cứ
khăng khăng phải là Cận Nghiêu thì hắn không thể nào để hai người họ thành
thân. Sau khi thành thân hắn cũng từng nghe ngóng, bọn họ đã không ngủ chung
phòng thì thôi, Cận Nghiêu lại còn không lạnh không nóng với đứa đệ đệ ngốc
nghếch dùng đủ mọi cách lấy lòng kia của hắn. Vui thì cười một cái, không vui
thì ngó lơ.
Một đệ khống như Triều
Quyết nghe tới đây thì ý chí chiến đấu dâng trào, muốn đi tìm Cận Nghiêu đánh
nhau.
Nhưng thôi, dù sao đó cũng
là chuyện giữa chồng chồng bọn nó. Nhưng sau đó Triều gia gặp đại nạn, Triều Từ
mang Cận Nghiêu chạy trốn, bọn họ đi tới Đại Nguyệt tìm người lại chỉ tìm thấy
mình Triều Từ, Triều Từ thậm chí lại quên hết toàn bộ ký ức liên quan đến Cận
Nghiêu.
Mà nửa năm sau, Triều Từ ở
quốc đô Đại Diệp, Cận Nghiêu lại tìm tới cửa, lời lẽ khó phân thật giả.
Triều Từ mất trí nhớ, rất
khó nói là do người làm ra, vì cậu không quên ai cả, những chuyện trong ba năm
này đều nhớ vô cùng rõ ràng, lại chỉ quên mỗi mình Cận Nghiêu. Tuy Triều Quyết
không biết mấy cái dị thuật đó nhưng cũng từng nghe qua.
Vả lại, Cận Nghiêu này
dung mạo tựa trích tiên, phong thái tuyệt không giống như người thường... Người
như vậy tự xưng mất trí, hắn dám nói, Triều Quyết dám tin sao?
Cũng chỉ có đứa đệ đệ ngốc
nghếch không tim không phổi nhà hắn mới dám tin.
Mà Kiều Bùi đúng thật là
khiến hắn yên tâm hơn. Hắn cùng Kiều Bùi là chiến hữu đồng sinh cộng tử, Kiều
Bùi là người như thế nào hắn quá rõ, tình cảm Kiều Bùi đối với Triều Từ, đối xử
tốt với Triều Từ, Triều Quyết cũng nhìn thấy.
Cân nhắc đủ đường, Triều
Quyết cũng đồng ý giam lỏng Cận Nghiêu.
Tuy nói là nói vậy, nhưng
Cận Nghiêu cũng là em rể trên tộc phổ của hắn, trước khi mất trí nhớ đệ đệ hắn
cũng yêu thương người này vô cùng cực. Nói theo đạo lý này thì Kiều Bùi đúng là
thừa cơ chen chân vào... trong lúc chưa có chứng cứ chứng minh Cận Nghiêu mang lòng
gây loạn, sao lại có thể ra tay với hắn?!
Lỡ như là hiểu lầm, đệ đệ
hắn nhớ lại, hắn biết phải ăn nói thế nào với Triều Từ?
Kiều Bùi cũng biết Triều
Quyết sẽ vì chuyện này mà tới, bình tĩnh nói: "Hôm qua ta cùng Triều Từ
xuất cung, nửa đường tiểu Từ đột nhiên biết mất. Lòng ta như lửa thiêu, một nén
nhang sau tiểu Từ lại xuất hiện ở chỗ cũ. Tiểu Từ nói, người bắt hắn đi tự xưng
là từng thành thân với hắn."
Tuy hai người là quân
thần, nhưng Diệp quốc mới dựng không lâu, bọn họ lại là chiến hữu không biết đã
cùng trải qua bao lần sống chết, giang sơn Diệp quốc, nói không ngoa là có một
nửa là công lao của Triều Quyết. Do đó tuy Triều Quyết vẫn luôn giữ lễ quân
thần, nhưng Kiều Bùi không hề để tâm những thứ này.
Mà hôm này Triều Quyết quá
tức giận, trực tiếp tới chất vấn hắn, Kiều Bùi cũng không làm ra vẻ, không xưng
"cô", chỉ xưng "ta".
Nghe vậy, con ngươi Triều
Quyết run lên.
Ý nghĩa của câu nói này,
không cần Kiều Bùi nói hắn cũng hiểu. Cận Nghiêu rõ ràng đang bị họ giam lỏng,
Kiều Bùi phái không ít cao thủ canh bên ngoài, nhưng Cận Nghiêu lại có thể chạy
ra ngoài rồi lại quay về. Không chút thương tổn, thần không biết quỷ không hay.
Người như vậy, có thể là
một người đơn giản sao, có thể là một người tự xưng mất toàn bộ ký ức sao?
Triều Quyết cảm thấy luồng
khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng Triều Quyết không
trực tiếp bị Kiều Bùi lừa, hắn tạm thời đè chuyện này xuống, vẫn tức giận nói:
"Chuyện này còn chưa có chứng cứ, hơn nữa trước mắt Cận Nghiêu cũng chưa
làm ra chuyện xấu gì---chí ít chúng ta vẫn chưa phát hiện. Kiều Bùi, ngươi có
từng nghĩ tới, ngươi giết Cận Nghiêu rồi, ngày nào đó tiểu Từ nhớ lại, nó sẽ
nhìn ngươi và ta ra sao không?!"
Trong mắt Kiều Bùi hiện
lên tơ máu: "Vậy lẽ nào ta cứ mặc cho hắn đi tìm tiểu Từ?"
Hắn không hề hối hận. Chỉ
tiếc rằng tối qua phái người đi lại chưa lấy được mạng của Cận Nghiêu.
Nếu tiểu Từ nhớ lại, lúc
đó Cận Nghiêu cũng đã chết...Người chết sao tranh được với người sống?
Triều Quyết nhìn Kiều Bùi,
rất lâu sau mới nói: "Ngươi điên rồi."
Có lẽ hắn đã sai, hắn cũng
không nên giao tiểu Từ cho Kiều Bùi.
...
Kiều Bùi cùng Triều Quyết
tranh chấp, Triều Từ không biết. Lúc đó cậu đang ăn điểm tâm ở trong phòng,
trong tay cầm con chim gỗ mua trên phố hôm qua.
Chim gỗ này được làm rất
tinh xảo, còn có cơ quan nhỏ, Triều Từ chơi vui cực.
Chính đang lúc cậu sắp
quên hết những phiền muộn ngày hôm qua, thì ánh sáng trước mặt cậu đột nhiên
tối sầm.
Giống như có như gì ngăn
ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào vậy.
Triều Từ khó hiểu ngẩng
đầu lên, lại nhìn thấy nam nhân hôm qua.
Cậu thót cả tim.
"Sao, sao ngươi lại
tới nữa?" Cậu khẩn trương nói, thầm hận bản thân tại sao lại cho nha đầu ở
đây lui ra hết.
"Ta khuyên ngươi hôm
nay đừng nói mấy câu kỳ kỳ quái quái nữa, không là ta kêu người đó!" Triều
Từ mạnh miệng nói, "A Bùi sắp xếp cho ta rất nhiều hộ vệ, bọn họ đều rất
dữ dằn đó!"
Người nọ vẫn mặc tuyết y
rườm rà như cũ, gấm vóc tựa giao tiêu, tay áo thêu hoa văn bạc, chỉ có mượn ánh
sáng ban ngày mới có thể miễn cưỡng nhìn ra được.
Cận Nghiêu nghe thấy Triều
Từ nói "A Bùi", sắc mặt lập tức trầm xuống, biểu tình u ám đó khiến
Triều Từ hoảng hốt.
"Ngươi gọi hắn là A
Bùi?" Cận Nghiêu trầm giọng nói.
"Đúng, đúng
vậy..." Triều Từ đẩy đẩy ghế của mình ra sau, "Có vấn đề gì
sao?"
"Ngươi không được gọi
người khác như vậy." Cận Nghiêu nói, thần sắc càng trở nên lạnh lẽo.
Khi xưa thiếu niên gọi hắn
"A Nghiêu", vừa thân mật vừa dễ nghe, nhưng nay hắn lại gọi Kiều Bùi
bằng kiểu xưng hô này, trong lòng Cận Nghiêu không rõ tư vị này là gì.
Cực kỳ khó chịu, đồng thời
có một sự hung bạo dâng lên trong lòng.
"Không gọi thì không
gọi." Triều Từ kinh hãi nói, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bộ dạng không dễ
chọc, "Một cái xưng hô thôi mà, phiền gì tới ngươi chứ."
Nghe cậu nói là không gọi
nữa, thần sắc Cận Nghiêu mới hoà hoãn hơn chút.
Thấy hắn không đáng sợ như
vậy nữa, Triều Từ mới có tâm tư đi quan sát hắn. Vậy mới phát hiện... tay trái
hắn dường như bị thương, được băng bó bằng vải xô dày.
"Ngươi bị
thương?" Triều Từ cẩn thận hỏi.
Cận Nghiêu nhấc tay lên,
nói: "Ngươi nói cái này?"
"Ừa."
"Cái này thì coi là
vết thương gì chứ." Cận Nghiêu giễu cợt, sau lại đi về phía Triều Từ, bắt
lấy tay cậu.
"Ngươi làm gì thế, đã
nói ngươi đừng có động tay động chân rồi mà!" Triều Từ bị bắt lấy tay vô
cùng hoảng loạn.
Đợi đến khi nhìn thấy Cận
Nghiêu đặt tay cậu lên ngực hắn, cậu lại càng thêm hoảng loạn.
"Đợi đã, ngươi làm gì
thế, đồ đăng đồ tử!"
"Nếu ta muốn làm đăng
đồ tử thì cũng không cần phiền phức như vậy." Cận Nghiêu cười nhẹ,
"Cảm nhận được không?"
"Cái gì?" Triều
Từ bối rối, nhưng rất nhanh đã cảm thấy xúc cảm dưới tay không đúng lắm.
Dường như...có một khối
nhô lên?
"Ngươi nhét đồ trong
y phục à?" Triều Từ hỏi.
Triều Từ thuận tay kéo vạt
áo ngoài ra một chút, lộ ra áo trong.
Mà lúc này, trên ngực trái
hắn có chút máu thấm ra.
Triều Từ giật mình rút tay
về.
Cận Nghiêu dứt khoác kéo
áo trong ra, lộ ra bả vai và ngực.
Cũng bị quấn lớp vải xô
thật dày.
Mà bởi vì vừa nãy hắn bắt
lấy tay Triều Từ, không biết ấn mạnh nhẹ ra sao mà lúc này miệng vết thương đã
rỉ ra không ít máu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét