Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Bị Hỏng
Tác giả: Mông Mông Bất
Manh
Gương mặt và thân hình vẫn là người mà
Triều Từ thân thuộc, nhưng khí thế quanh người lại có sự thay đổi vô cùng lớn,
ngay cả tròng mắt cũng từ màu nâu biến màu vàng.
Hắn đứng sau lưng Triều Từ, sóng lưng
cao thẳng tựa sơn hải, người thân mang bệnh nặng không dậy nổi trong ký ức của
Triều Từ như chưa từng tồn tại.
Triều Từ cố làm lơ cảm giác khác
thường trong lòng lúc này, gượng cười hỏi: "A Nghiêu, sao mắt ngươi đột
nhiên biến thành màu vàng rồi thế?"
Triều Từ nhìn hắn, đang muốn mở miệng
thì lúc này một người vội vã xông vào. Người này trông có vẻ đi rất vội,
quần áo xốc xếch, nhưng lại là cẩm y hoa phục, tướng mạo xuất trần.
"Ti Mệnh." Cận Nghiêu nhìn
người mới tới, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Tôn thượng, Yêu Ma Cảnh bị phá
rồi, Thiên Đế lệnh cho ta lập tức mời ngài về Thần giới!" Ti Mệnh tiên
quân vội vàng nói.
"Ta đã biết rồi." Cận Nghiêu
nhíu mày, không nói chuyện nữa mà chỉ nhìn Triều Từ, người đang đứng một bên
với vẻ mặt ngốc lăng.
Theo ánh mắt của Cận Nghiêu, Ti Mệnh
tiên quân cũng chú ý đến Triều Từ, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội nói:
"Tôn thượng không cần lo, lần tình kiếp này của ngài tuy không tính là
viên mãn, nhưng cũng coi như là xong rồi, giờ ngài trở về cũng không sao cả.
Cũng là vì thế nên Thiên Đế mới phái ta xuống thông báo cho ngài."
Triều Từ nghe bọn họ nói chuyện, dường
như cũng lờ mờ hiểu được gì đó.
"Tôn thượng" "Yêu Ma
Cảnh" "Thần giới" "tình kiếp"...lại kết hợp với sự
xuất hiện đột ngột của Cận Nghiêu và tự nói là mất trí nhớ, cùng với sự biến
hóa bây giờ...
"A, A Nghiêu..." Cậu có hơi
không tin tưởng suy đoán của mình, hoảng loạn tiến lên trước một bước, kéo lấy
ống tay áo của Cận Nghiêu.
"Giống như ngươi nghĩ." Cận
Nghiêu rũ mắt nhìn cậu, "Ta vốn không phải người phàm, tìm ngươi là bởi vì
thiên đạo sắp xếp tình kiếp cho ta. Nhưng giờ đây Yêu Ma Cảnh bị phá, đại nạn
sáu giới cận kề, ta phải đi."
Giọng hắn thậm chí không mang theo
chút tình cảm nào, thật giống như người cùng Triều Từ bên nhau sớm chiều, nương
tựa lẫn nhau lúc trước là do Triều Từ tưởng tượng ra vậy.
"Vậy...vậy ta thì sao?" Thấy
Cận Nghiêu thẳng thừng thừa nhận, đầu Triều Từ trống rỗng, cậu hoang mang lo sợ
mà túm chặt lấy ống tay áo Cận Nghiêu.
Người thân của cậu đều sống chết không
rõ trong chiến tranh, niềm hi vọng duy nhất trong đời cậu chính là Cận Nghiêu.
Cậu từng nghĩ mình sẽ chăm sóc A Nghiêu thật tốt. Lúc trước đại phu nói với
cậu, bệnh của Cận Nghiêu chỉ cần được chăm sóc và điều dưỡng cẩn thận thì có
khả năng sẽ hồi phục đến mức có thể hành động mà không có trở ngại.
Thế nên dù cuộc sống có khổ cực khó
khăn hơn nữa thì cậu vẫn có hi vọng, cũng không cảm thấy khổ.
Nhưng nếu A Nghiêu đi rồi thì sao?
Vậy cậu đấu tranh như thế, ở trong
loạn thế chìm nổi này còn có nghĩa lý gì nữa? Không bằng đi bồi bạn cùng cha
huynh sớm một chút.
Cận Nghiêu chăm chú nhìn cậu hồi lâu,
đột nhiên hỏi Ti Mệnh tiên quân: "Số mệnh về sau của cậu ta...ra
sao?"
Ti mệnh tiên quân nhìn Triều Từ một
cái, nói: "Cậu ta giúp Tôn thượng độ tình kiếp cũng là đại công đức. Sau
này sẽ có quý nhân giúp đỡ, một đời phú quý."
"Chỉ là lần này ngài không phải
là chuyển kiếp đầu thai mà là lấy chân thân hạ phàm độ kiếp. Một phàm nhân như
hắn, lại cùng ngài vướng mắc quá sâu...chiếu theo quy củ mà nói thì tốt nhất là
nên xóa bỏ những ký ức liên quan đến ngài của cậu ta." Ti Mệnh tiên quân
nhìn Cận Nghiêu, cẩn thận nói.
Cận Nghiêu lấy chân thân hạ phàm độ
kiếp kỳ thực không hề hợp quy củ. Bây giờ xóa bỏ ký ức của Triều Từ thì cũng
coi như là sửa chữa sai lầm.
"Xóa bỏ ký ức?" Triều Từ
nghe xong đột nhiên trợn to hai mắt, "Không được!"
Cận Nghiêu suy tư trong chốc lát, lại
gật đầu.
Hắn không phải là muốn sửa chữa sai
lầm gì, chỉ là nếu từ nay về sau Triều Từ sẽ được trải qua cuộc sống tốt thì
cũng không cần phải nhớ hắn, mắc công sinh phiền não.
Hắn cho rằng như vậy là tốt cho Triều
Từ.
Thấy Cận Nghiêu gật đầu, hốc mắt Triều
Từ đỏ lên, la nói: "Không được, không được phép xóa ký ức của ta!"
"Đây là ký ức của ta, các ngươi
dựa vào đâu mà xóa?"
Nhưng cả Cận Nghiêu lẫn Ti Mệnh tiên
quân đều không phản ứng lại cậu. Ti Mệnh tiên quân thậm chí đã nâng tay lên
chuẩn bị phù phép.
"A Nghiêu, A Nghiêu...xin ngươi
đừng xóa ký ức của ta...ngươi có trách nhiệm của mình, dù ngươi có quay về Thần
giới, ta không gặp lại được ngươi nữa thì cũng sẽ không trách ngươi...chỉ xin
ngươi đừng xóa ký ức của ta..." Cậu siết chặt ống tay áo Cận Nghiêu, nước
mắt rơi không kiểm soát, lúc sau khóc gần như thất thanh.
Tay Ti Mệnh tiên quân vẫn còn nâng
giữa không trung, nhưng chưa niệm chú, chỉ khó xử mà nhìn Cận Nghiêu.
Tuy Triều Từ chỉ là người phàm, nhưng
dù gì cũng là đối tượng độ tình kiếp của Cận Nghiêu. Như thế nào đi nữa thì
chắc chắc Cận Nghiêu cũng có chút cảm tình với Triều Từ, vì thế không có sự
đồng ý của Cận Nghiêu, Ti Mệnh tiên quân cũng không dám làm gì Triều Từ.
Cận Nghiêu lại không bị dao động, hắn
nhìn Ti Mệnh tiên quân một cái thật sâu, nói: "Động thủ đi."
"Không..." Triều Từ lùi về
phía sau trong vô thức.
Cận Nghiêu túm lấy bả vai cậu, trầm
giọng nói: "Triều Từ, đây là vì tốt cho ngươi, quãng đời còn lại của ngươi
thuận lợi suôn sẻ, việc gì mà phải nhớ đến ta."
Hắn sẽ không quay lại nữa.
Ti Mệnh tiên quân cũng không lề mề
nữa, hai tay kết ấn, một luồng thần lực bay tới ấn đường Triều Từ.
Ý thức của Triều Từ dường như bắt đầu
mơ hồ theo ký ức, trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức, nhìn Cận Nghiêu đang
ôm mình, ánh mắt gần như rướm máu.
Ngươi là ai, đến từ đâu, ngươi giấu ta
những điều này, ta không trách ngươi.
Ngươi tiếp cận ta chỉ vì độ tình kiếp,
ta cũng không trách ngươi.
Ta yêu ngươi là chuyện của ta, ngươi
không yêu ta là chuyện của ngươi...Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà xóa bỏ ký ức
của ta? Trong mắt ngươi tình cảm của ta là trò đùa sao?!
"Cận Nghiêu, ta hận ngươi."
Một khắc sau, người trong ngực đã hoàn
toàn mất đi ý thức.
Vẻ mặt Cận Nghiêu trầm xuống.
Căn phòng nhỏ hẹp, không khí dường như
ngưng trệ.
Ti Mệnh tiên quân thấy Cận Nghiêu hồi
lâu không động đậy gì, dè dặt thử dò xét nói: "Tôn thượng, chúng ta phải
đi rồi."
Yêu Ma Cảnh bị phá, quay về muộn chừng
nào là nguy hiểm chừng đó.
Cận Nghiêu ôm ngang Triều Từ lên, đi
đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cậu .
Kim mâu vẫn luôn bình tĩnh ngàn vạn
năm nay, ngay giờ phút này cũng chẳng nhìn ra có gì khác thường.
"Đi thôi."
Hắn nói với Ti Mệnh tiên quân, chính
mình cũng sải bước đi ra khỏi phòng.
Ti Mệnh tiên quân theo sát phía sau,
hai người hóa thành hai luồng ánh sáng bay về phía khoảng trời đang che đậy yêu
khí.
...
Triều Từ trải qua một trận truyền
thống thời không hỗn loạn, lúc mở mắt lần nữa, phát hiện bản thân đang ở trong
một gian phòng Trung Hoa cổ đại, nhìn đồ trang trí trong phòng thì biết chủ
nhân không phú thì quý.
...
Triều Từ ngồi dậy ở trên giường, lắc
lắc đầu, gọi hệ thống của mình ra,
"Tình hình gì đây?" Cậu hỏi.
Lúc trước cậu một hơi làm một đống
nhiệm vụ, tích lũy được một khoản tiền thưởng có thể nói là con số thiên văn,
xếp hạng của bản thân ở thế giới chủ tiến vào top năm, đứng hạng tư...đúng là
thời kỳ đỉnh cao đời người.
Cậu tự mua một trang viên ở thế giới
chủ, chơi hết một lượt những chỗ vui, hưởng thụ sự sùng bái của đồng nghiệp và
ánh mắt của đại lão, còn chuẩn bị đi nghỉ phép ở các thế giới khác. Đang nằm
trên giường lớn ở trang viên nhà mình nhàn nhã đặt vé, sao chớp mắt lại bị kéo
tới đây rồi?
Cậu bối rối.
Nơi này giống...thế giới nhiệm vụ ghê?
[Điên rồi sao, tôi đã làm việc liên
tục khoảng hơn trăm năm tương đối rồi, còn chưa nghỉ phép được mấy ngày, mấy
người lại kéo tôi qua đây? Có còn nhân tính hay không hả, mấy người làm vậy là
phạm quy, chúng ta ký hợp đồng đàng hoàng mà, tôi muốn khiếu nại!] Triều Từ tức
tối nói.
Vì tốc độ chảy của thời gian ở mỗi thế
giới khác nhau nên không có cách nào có thể dùng thời gian đơn nhất để mà nhận
định, cho nên xuyên nhanh giả đều dùng "năm tương đối" hoặc
"ngày tương đối" để miêu tả khoảng thời gian của mình trong thế giới
nhiệm vụ.
[Thật sự xin lỗi, bạn tôi. Không phải
là chúng tôi làm. Trên thực tế, hiện tại bị kéo về thế giới nhiệm vụ cũng không
phải chịu sự khống chế của chúng tôi.] Hệ thống của tôi a1111 nói.
Nghiêm chỉnh mà nói, hệ thống cũng
không phải quy thuộc cậu, mà là đồng nghiệp của cộng sự cậu.
Số hiệu của hệ thống là do phân phối
ngẫu nhiên, những năm làm việc cùng a1111, nó biểu đạt sự hài lòng về số hiệu
của mình với cậu không chỉ một lần.
"Nghe nói cộng đồng gay các cậu
có ở khắp nơi, tôi lại vừa có a vừa có 1, quả là soái thống số một thế giới
chủ." Đây là nguyên văn câu nói của nó.
Lần đầu nghe thấy kiểu ngôn luận này
Triều Từ có bao nhiêu kinh hãi tạm thời không bàn tới, lúc này nghe thấy hệ
thống nói như thế, Triều Từ hoang mang vl.
[Cậu cũng bị kéo tới hả? Quần què gì
thế?]
[Vừa nãy hệ thống chủ gửi tin cho tôi.
Nó nói là các thế giới mà cậu từng công lược, đối tượng xuất hiện dị thường.
Chấp niệm chung của bọn họ khiến ý thức thế giới vặn vẹo, cưỡng ép kéo cậu quay
về.] a1111 nói.
[Mẹ nó còn có thể vặn ý thức thế giới
vẹo đi kéo tôi về nữa hả? Vậy tôi làm thế nào để quay về?]
[Không biết.] Hệ thống thành thực nói.
[Mẹ nó còn có vụ không biết nữa?! Mấy
tên đó điên rồi sao!!]
Tự phát điên thì phát điên, mẹ nó còn
liên lụy tôi?!
Hại cậu đang yên đang lành đột nhiên
bị kéo về, móa!
Triều Từ sắp phát điên rồi.
[Lần này cũng coi như là lỗi của chúng
tôi. Chúng tôi vô cùng xin lỗi về lần này, đồng thời nhất trí quyết định, đợi
sau khi cậu quay lại sẽ bồi thường cho cậu một khoản tiền thưởng cao nhất.] Hệ
thống nói.
Nghe vậy, mắt Triều Từ phát sáng,
nhưng lại giả vờ thận trọng nói: [Được thôi, vậy miễn cưỡng chút.]
Thế giới chủ phân phát tiền thưởng cao
nhất là một khoản con số thiên văn trong con số thiên văn, nhiều năm như vậy
vẫn chưa có ai nhận được, Triều Từ cậu sắp làm người đầu tiên rồi!
Sau này cậu sẽ mua ba tòa trang viên,
một tòa mình ở, một tòa nuôi mèo, một tòa nuôi chó! Còn mua một cái thế giới
không có tuyến nhiệm vụ để chơi!
Tuy rằng tưởng tượng thì thấy đã dữ
lắm, nhưng khi lý trí quay lại thì nghĩ tới chuyện ngay cả làm thế nào để quay
về cậu còn không biết thì lại ủ rũ.
Nghĩ tới những đối tượng nhiệm vụ ngu
ngốc đó là cậu lại bắt đầu bực dọc vô cùng cực.
Lúc trước cậu nín một hơi làm một loạt
nhiệm vụ, ở trong thế giới nhiệm vụ hao mất hơn trăm năm, đây là điều mà những
xuyên nhanh giả khác chưa từng làm được, phần lớn mọi người căn bản không thể
kiên trì lâu như vậy. Trên thực tế, phần lớn xuyên nhanh giả, mỗi lần kết thúc
một nhiệm vụ thì phải làm mờ cảm xúc, nghỉ ngơi đàng hoàng một phen mới có thể
miễn cưỡng điều tiết lại.
Tuy rằng Triều Từ không thấy áp lực
trong cảm xúc, nhưng một lần làm liên tục nhiều nhiệm vụ như vậy, mẹ nó mệt là
mệt thiệt. Nếu không phải có hi vọng ở phía trước, trông chờ vào chút tiền
thường và kỳ nghỉ về sau thì cậu cũng kiên trì không nổi nữa rồi. Giờ cậu nghỉ
ngơi chưa được mấy ngày thi bị kéo về đây, đổi thành ai cũng không chịu được!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét